Một tuần sau, Cố Yên Chi được xuất viện, Hạ Thanh Khê đón nàng về nhà của Ôn Noãn Noãn để tiện chăm sóc.
Cả tuần nằm viện Cố Yên Chi không hề thấy Trương Tĩnh Nhàn đến thăm mình, nàng hỏi Hạ Thanh Khê, cô thật sự thuật lại tất cả cho Cố Yên Chi nghe.
Nàng không trách Hạ Thanh Khê, ý định của Cố Yên Chi cũng là đưa cho Cố Yên Hoa một số tiền để cô ta sinh đứa trẻ ra, sau đó nàng và họ cắt đứt quan hệ, nhưng điều khiến nàng áy náy chính lạ Hạ Thanh Khê lại dùng tiền của cô để đưa cho họ.
Buổi trưa Cố Yên Chi được đón về nhà, Ôn Noãn Noãn nấu rất nhiều món ăn để nàng bồi bổ.
Đến chiều Hạ Thanh Khê lại nhận được cuộc gọi gấp gáp của Giản Minh Nguyệt nên tối hôm đó cô phải lập tức quay lại thành phố N.
Hạ Thanh Khê để Cố Yên Chi ở lại đây nhờ Ôn Noãn Noãn và Hạ Thiên San trông chừng nàng giúp cô.
Cố Yên Chi không muốn Hạ Thanh Khê lo lắng cho mình nên rất ngoan ngoãn nghe lời.
8 giờ tối Hạ Thanh Khê về đến studio, cô đẩy cửa bước vào văn phòng của mình, Giản Minh Nguyệt đang ôm đầu ngồi ở ghế sofa, nghe tiếng mở cửa, cô ấy lập tức ngẩng mặt lên.
_ Cuối cùng cậu cũng về rồi.
_ Có chuyện gì gấp như vậy? - Hạ Thanh Khê nhíu mày ngồi xuống bàn làm việc.
Giản Minh Nguyệt quăng một tập hồ sơ lên bàn.
_ Đền hợp đồng!
_ Đền? Sao lại đền? Đây là hợp đồng của ai? - Hạ Thanh Khê cau mày hỏi lại rồi mở tài liệu ra xem.
_ Triệu Vũ Nhi! - Giản Minh Nguyệt thở dài.
_ Cô ta lại làm gì? Liên quan đến Khương Hữu Thiện sao? - Hạ Thanh Khê đảo mắt nhìn gương mặt mệt mỏi của Giản Minh Nguyệt.
_ Tôi tìm cho cô ta một buổi hòa nhạc ngoài trời, tổ chức tại công viên giải trí Y để kỷ niệm 3 năm thành lập của họ.
Buổi biểu diễn cách đây 2 ngày, Triệu Vũ Nhi đã đồng ý hát, đến khi diễn ra buổi hòa nhạc cô ta không xuất hiện, trợ lý cô ta gọi đến cho tôi nói Triệu Vũ Nhi không muốn trình diễn ở cái sân khấu nghèo nàn đó.
Tôi đã nói cô ta, dù có đến trễ cũng phải lập tức có mặt cho tôi, tên tuổi cô ta vẫn chưa có, đây chính là cơ hội để khán giả nhận diện cô ta.
Kết quả là đến khi buổi hòa nhạc kết thúc cô ta vẫn không đến, chúng ta phải đền hợp đồng cho họ nếu không sẽ bị kiện ra tòa.
- Giản Minh Nguyệt ngồi lại ghế sofa vừa nói vừa đưa tay xoa lấy huyệt thái dương.
Hạ Thanh Khê nghe xong liền nhắm mắt hít sâu để điều chỉnh tâm tình.
_ Khương Hữu Thiện đâu, tại sao cậu ta không giải quyết?
_ Cậu ta bảo, hợp đồng này không đắt, họ muốn thì cứ đền.
Còn trách tôi tìm những nơi không ra gì làm sao xứng với tài năng của Lưu Vũ Nhi.
Tài năng? Cô ta hiện tại có cho đi hát rong cũng chưa chắc có người muốn dừng lại nghe.
- Giản Minh Nguyệt cười nhếch mép nói giọng bỡn cợt.
_ Cậu ta đang ở đâu? - Hạ Thanh Khê mở mắt ra hỏi.
_ Ở văn phòng.
Hạ Thanh Khê lập tức cầm theo hợp đồng đi đến phòng làm việc của Khương Hữu Thiện, Giản Minh Nguyệt cũng đi theo cô.
Khương Hữu Thiện đang tựa lưng ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Hạ Thanh Khê bước vào ném bản hợp đồng lên bàn, Khương Hữu thiện nhíu mày mở mắt ra.
_ Các cậu không cần nói đến chuyện này nữa.
_ Khương tổng, cậu nghĩ tiền của những nghệ sĩ khác kiếm về là để cậu đền hợp đồng cho Triệu Vũ Nhi? - Hạ Thanh Khê nheo mắt nhìn cô ấy chất vấn.
_ Chỉ có một cái hợp đồng bé xíu, sao các cậu phải làm lớn chuyện như vậy? – Khương Hữu Thiện vừa tranh cãi với Giản Minh Nguyệt lúc này vẫn còn rất tức giận.
_ Bé xíu? Cậu là sếp