Cố Yên Chi ở lại nhà Ôn Noãn Noãn, mặc dù bà ấy chăm sóc nàng rất tốt và không muốn cho nàng động tay động chân, nhưng Cố Yên Chi vẫn muốn làm mấy việc đơn giản như nấu ăn và dọn dẹp giúp bà ấy.
Buổi trưa Hạ Thiên San trở về nhà ăn cơm cùng nàng, Cố Yên Chi làm món mì ý mà cô bé thích ăn nhất.
_ Thiên San đã nghĩ sẽ học ngành gì chưa? - Cố Yên Chi ngồi đối diện Hạ Thiên San ở bàn ăn, nàng hỏi cô bé.
_ Thật ra, em muốn học đàn dương cầm nhưng mà sợ ba và chị sẽ không cho.
- Hạ Thiên San đối với Cố Yên Chi rất thoải mái nói chuyện.
_ Em đã nói với mẹ chưa?
_ Đã nói rồi, mẹ cũng không có phản đối.
- Hạ Thiên San gật đầu.
_ Em có thể nói với Thanh Khê để cậu ấy thuyết phục chú giúp em.
- Cố Yên Chi gợi ý.
_ Chị nghĩ chị của em sẽ ủng hộ không? - Hạ Thiên San lo ngại.
_ Chị cũng không biết nhưng cậu ấy cũng sẽ không phản đối đâu.
- Cố Yên Chi mỉm cười.
_ Chị có thể nói với chị ấy một tiếng không? Em sợ chị ấy sẽ phản đối.
- Hạ Thiên San đưa đôi mắt long lanh nhìn nàng.
_ Ừm, chị sẽ nói với cậu ấy giúp em.
- Cố Yên Chi bật cười.
Cuối tuần, Hạ Thanh Khê quay lại thành phố T để đón Cố Yên Chi.
Hai nàng vừa mới trở về nhà, Kiều Gia Ý đã gọi đến mời Cố Yên Chi đi ăn.
Hạ Thanh Khê còn phải quay lại công ty làm việc, cô đưa nàng đến điềm hẹn với Kiều Gia Ý rồi mới lái xe đi làm.
Cố Yên Chi đi vào, Kiều Gia Ý đã ngồi sẵn ở đó đợi nàng.
_ Yên Chi, khỏe hẳn chưa?
_ Ừm, hiện tại rất tốt.
- Cố Yên Chi cởi áo khoác ngồi xuống ghế.
Kiều Gia Ý muốn hỏi tại sao lại bị thương đến nhập viện, tối đó Hạ Thanh Khê gọi đến cho nàng ta, Kiều Gia Ý và mọi người lo lắng muốn chạy đến thăm nàng nhưng Hạ Thanh Khê không biết vì lý do gì lại không cho phép, chỉ nói là chuyện gia đình.
Hạ Thanh Khê không phải người dễ nói chuyện như người khác nên bọn họ cũng không dám hỏi thêm.
Lúc này Kiều Gia Ý nhìn thấy băng gạc quấn quanh cổ tay trái Cố Yên Chi nàng ta lập tức nhíu mày nuốt lại những lời muốn nói.
_ Khỏe rồi thì tốt.
- Kiều Gia Ý cười cười gật đầu.
_ Cậu hẹn tôi gấp vậy có chuyện gì sao? - Cố Yên Chi ngồi xuống ghế.
_ Nửa tháng này đều không gặp cậu, muốn xem tình hình của cậu thôi.
– Kiều Gia Ý cầm ly cà phê lên nhấp môi.
_ Tình hình quay phim ổn không? Cậu đi theo đoàn phim chắc bận rộn lắm.
- Cố Yên Chi biết gần đây Kiều Gia Ý rất bận rộn, nghe nàng trở về thành phố N, nàng ta lập tức sắp xếp quay về thăm nàng.
_ Cũng không có gì.
Phải rồi, tuần sau Hạ Thanh Khê sẽ đến đoàn phim công tác, cậu cũng đi theo đi.
_ Tại sao? Cậu ấy đi công tác tôi đi theo làm gì? - Cố Yên Chi bật cười.
_ Phim cổ trang quay ở tỉnh C, thành phố cổ và cổ trấn ở đó rất đẹp, cậu đến đó tham quan xem như là nghỉ ngơi đi du lịch một thời gian, sau này cậu đi học và làm việc lại cũng không có rảnh để đi.
- Kiều Gia Ý cảm thán.
_ Nhưng cậu ấy đến đó là vì công việc, tôi đi theo sẽ làm phiền cậu ấy.
- Cố Yên Chi lắc đầu.
_ Phiền cái gì? Hạ Thanh Khê nghe cậu đòi đi theo không chừng lại mừng rỡ mới đúng.
Cậu cũng là tác giả của “Thiên thu” đến đó một chuyến xem như thăm ban.
_ Ừm, để tôi suy nghĩ đã.
…
Hạ Thanh Khê có buổi tiệc rượu, buổi tiệc này là kỷ niệm thành lập của Tinh Quang, Hạ Thanh Khê không thể không đến dự, vì tính chất quan trọng của buổi tiệc lần này nên gần 12 giờ đêm Hạ Thanh Khê mới về đến nhà.
Cô mặc cái đầm nhung đen xẻ tà dài chấm đất cùng giày cao gót mũi nhọn, vì sợ đánh thức Cố Yên Chi nên vừa mở cửa Hạ Thanh Khê liền cởi bỏ giày rồi mới đi chân đất vào trong.
Những ngày Hạ Thanh Khê về trễ, Cố Yên Chi sẽ không đóng cửa phòng ngủ mà mở cửa để chờ cô.
Trong phòng khách đã tắt đèn, chỉ có cái ánh sáng vàng cam nhè nhẹ của chiếc đèn trang trí đặt ở tủ TV mà Cố Yên Chi bật lên để Hạ Thanh Khê về sẽ nhìn thấy đường để đi.
Trên người Hạ Thanh Khê rất nồng mùi rượu, hôm nay cô uống có hơi quá chén, tửu lượng của Hạ Thanh Khê rất tốt nên hiện tại vẫn còn tỉnh táo.
Cô nhẹ chân đi đến cửa phòng ngủ nhìn vào, Cố Yên Chi đang nằm trên giường đắp chăn, dường như đã ngủ rồi.
Hạ Thanh Khê đi vào phòng tắm thay ra bộ đồ nồng mùi rượu này, cô tắm sơ qua để rửa đi cái mùi khó chịu ở trên người.
Hạ Thanh Khê mặc áo choàng tắm đi vào trong phòng, cô nhẹ tay nhẹ chân mở tủ quần áo mà không phát ra tiếng động, rồi lấy một bộ đồ ngủ mặc vào.
Lúc Hạ Thanh Khê quay người lại đã thấy Cố Yên Chi đang nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt đen xinh đẹp của nàng dường như càng rực rỡ hơn trong bóng tối mờ ảo.
Hạ Thanh Khê cười cười.
_ Bạn gái, cậu lén lút nhìn tôi thay đồ như vậy thật là lưu manh a!
Nói rồi Hạ Thanh Khê đi đến bên giường, cô mở chăn chui vào nằm trên gối lại kéo Cố Yên Chi vào trong lòng hôn nhẹ lên trán của nàng.
_ Đánh thức cậu sao?
Cố Yên Chi vòng tay ôm lấy cái eo thon gọn của Hạ Thanh Khê, nàng khẽ lắc đầu.
_ Cậu lái xe về sao?
Mặc dù trên người Hạ Thanh Khê lúc này chỉ còn mùi thơm ngọt ngào của sữa tắm mà hai nàng dùng chung nhưng qua đáy mắt và lời nói của cô, Cố Yên Chi biết hôm nay Hạ Thanh Khê đã uống không ít.
_ Không có, tôi đi xe của công ty về, tôi là công dân gương mẫu, không có vi phạm luật giao thông đâu.
Cố Yên Chi bị lời nói của Hạ Thanh Khê chọc cho bật cười, nghe thấy Hạ Thanh Khê không tự lái xe nàng liền yên tâm vùi đầu vào trong cổ của cô.
Màn đêm yên tĩnh, ánh sáng dịu dàng từ chiếc đèn ngủ soi rọi cho căn phòng nhỏ ấm áp.
Cố Yên Chi nằm trong lòng Hạ Thanh Khê có thể nghe thấy tiếng nhịp đập của trái tim cô, tiếng hít thở nhẹ nhàng của Hạ Thanh Khê, trái tim nàng cảm thấy rất bình yên lạ kỳ.
_ Thanh Khê!
_ Hửm, làm sao?
Hạ Thanh Khê nghe thấy nàng gọi mình, cánh tay vòng lấy ôm chặt nàng, lại đặt mũi lên trán Cố Yên Chi hôn lấy.
_ Khi nào có thời gian, cậu dạy tôi lái xe đi.
Hạ Thanh Khê cọ má vào tóc của nàng hỏi lại.
_ Sao lại muốn lái xe? Lúc trước tôi muốn dạy cậu, cậu nói nó nguy hiểm đối với cậu nên không muốn mà?
Hạ Thanh Khê nhớ lại khi hai nàng còn học đại học, thời gian rảnh rỗi của cả hai rất nhiều, Hạ Thanh Khê muốn dạy Cố Yên Chi lái xe nhưng chỉ được vào ngày nàng liền bỏ cuộc vì thấy quá khó và nguy hiểm.
_ Nếu tôi sớm biết lái xe thì có thể đến đón cậu rồi, cậu thường về trễ vì những bữa tiệc rượu như vậy, lái xe không được, đi nhờ không tiện, gọi taxi hay đi xe ngoài đều không an toàn.
Cố Yên Chi hiện tại rất hối hận vì trước đây nàng không chịu nghe lời Hạ Thanh Khê tập lái xe đàng hoàng.
Hạ Thanh Khê nghe thấy những lời này từ nàng liền rất mừng rỡ trong lòng, cô ôm chặt lấy nàng, trên môi vẽ lên một nụ cười, Hạ Thanh Khê cưng chiều nói với nàng.
_ Không cần phải như vậy, sau này tôi sẽ hạn chế những bữa tiệc như thế này, về nhà với cậu sớm một chút là được.
Cố Yên Chi khẽ lắc đầu, nàng vòng tay ôm cổ Hạ Thanh Khê.
_ Đây là công việc của cậu, nếu còn làm ở ngành này thì phải chịu không thể tránh né được.
Tôi biết, cậu rất biết tiết chế, sẽ không uống say, cũng biết tự bảo vệ mình nhưng tôi ở nhà rất lo lắng cho cậu.
Nếu tôi tự lái xe đến đón cậu, như vậy trong lòng sẽ không cảm thấy thấp thỏm, bất an nữa.
Hạ Thanh Khê nghe thấy nàng vì mình mà lo lắng bất an như vậy liền cảm thấy có lỗi với Cố Yên Chi, hôn lên môi nàng rồi cọ đầu mũi với nàng.
_ Bạn gái, cậu thật là dịu dàng, tôi yêu cậu nhiều lắm.
…
Cố Yên Chi theo Hạ Thanh Khê đi công tác đến thành phố C, nàng định nghe theo Kiều Gia Ý đến đó du lịch cổ trấn và đến phim trường xem tạo hình diễn viên và bối cảnh.
Nhưng không ngờ Hạ Thanh Khê lại ngỏ ý trước, muốn nàng cùng đi với cô vì Cố Yên Chi vẫn chưa tiếp tục làm luận văn thạc sĩ được, nàng một mình ở nhà, Hạ Thanh Khê rất không yên tâm.
Chuyến công tác diễn ra 5 ngày, 3 ngày đầu đến đó Hạ Thanh Khê đều rất bận rộn, Cố Yên Chi sẽ đến phim trường xem mọi người quay phim.
Nàng cũng đi cùng những người ở đoàn làm phim đến những con phố mang nét truyền thống cổ xưa ở đây để tham quan.
Lúc rảnh rỗi, Kiều Gia Ý sẽ đưa nàng đi ăn ở mấy hành quán nổi tiếng tại đây.
2 ngày cuối, Hạ Thanh Khê rốt cuộc cũng có thời gian rảnh rỗi, Cố Yên Chi lại đưa cô đến cổ trấn mà nàng được nhân viên