_ Cô giải thích chuyện này cho tôi.
- Giản Minh Nguyệt quay sang trừng mắt với Triệu Vũ Nhi.
– Tài nguyên tôi tìm về cho cô, cô một mực không làm theo, lại chạy theo tên không ra gì đó để đổi lấy một vai diễn nhỏ.
Cô ngu ngốc sao?
_ Cô ta không ngu ngốc, cô ta là cố ý!
Hạ Thanh Khê nhìn chằm chằm vào Triệu Vũ Nhi nói, Giản Minh Nguyệt nghe không hiểu liền nhíu mày nhìn cô.
Hạ Thanh Khê giữ nét mặt lãnh cảm, bình thản như thường.
_ Cô Triệu, tôi nói có đúng không? Cô muốn phá công ty chúng tôi, lý do là gì?
Khương Hữu Thiện hai mắt đỏ hoe nhìn cô ta, đến hiện tại, cô ấy đã không thể nhắm mắt cho qua nữa, Khương Hữu Thiện uất ức nói.
_ Vũ Nhi, tại sao lại làm vậy? Năm đó chúng ta chia tay, cậu nói là ba mẹ cậu ép buộc, tôi không trách cậu, tôi thông cảm cho cậu và luôn chờ đợi cậu.
Tôi nhắn tin cho cậu, nói rằng tôi sẽ tiếp quản studio của công ty chờ cậu về, cậu không có hồi đáp, tôi vẫn chờ cậu.
Khi cậu trở về và thực sự ký hợp đồng với studio của tôi, tôi vẫn luôn chiều theo ý của cậu.
Rốt cuộc là tại sao cậu lại muốn làm ra chuyện này?
Kiều Gia Ý đứng ở bên ngoài nghe thấy tất cả những lời của Khương Hữu Thiện, nàng ta trầm mặt quay lưng bước đi xuống lầu.
Cố Yên Chi không tiện nhìn chuyện của họ, nàng vẫn luôn ở dưới lầu đợi, nhìn thấy Kiều Gia Ý bước xuống, Cố Yên Chi vội chạy đến hỏi.
_ Gia Ý, mọi chuyện giải quyết xong rồi sao?
Kiều Gia Ý không trả lời, nàng ta đi thẳng đến cánh cửa phụ của hội trường rời đi, Cố Yên Chi chỉ kịp nhìn thấy hai hàng nước mắt lăn dài xuống cằm của nàng ta.
Triệu Vũ Nhi đứng khỏi giường thản nhiên lấy quần áo mặc vào trước mặt ba người họ, nàng ta bước đến bàn trang điểm ngồi xuống nhìn gương mặt mình ở trong gương rồi lấy phấn trong túi xách đánh lại, vừa cười nhạt nói.
_ Cô nói rất đúng, là tôi cố tình.
Chỉ tiếc là tôi không đủ nổi tiếng, nếu không sẽ làm cho các người thân bại danh liệt.
Khương Hữu Thiện cậu vẫn ngu ngốc như lúc trước, năm đó ở cao trung cậu là tiểu thư giàu có nổi tiếng, ai cũng muốn bám váy của cậu mà nịnh bợ.
Bao nhiêu người cậu không yêu, lại đi yêu thích tôi, cậu bám theo tôi không ngừng khiến những người khác ganh ghét mà bắt nạt tôi.
Cậu đâu có nhìn thấy bọn họ đánh tôi ở trong nhà vệ sinh chỉ vì cậu yêu thích tôi.
Tại sao tôi lại phải chịu đựng bị bắt nạt trong khi tôi không làm gì bọn họ, tất cả đều là tại cậu!
Triệu Vũ Nhi nói rồi tức giận đến nghiến răng nhìn ảnh phản chiếu của Khương Hữu Thiện ở trong gương, nàng ta đập mạnh tay xuống bàn, hộp phấn trong tay liền vỡ ra, bụi phấn bay tán loạn.
_ Vì để thoát khỏi cái đám không ra gì kia, tôi phải cắn răng chấp nhận lời tỏ tình của cậu.
Năm cuối cao trung, tôi thi một bài đánh giá năng lực và giành được học bổng du học tại Nhật, tôi tưởng là mình đã thoát được khỏi cậu rồi.
Tôi nói dối, ba mẹ tôi bắt tôi đi du học để chia tay cậu, để cậu không còn đeo bám tôi nữa.
Kết quả sang đó cuộc sống của tôi càng thảm hơn, tôi phải chật vật vừa học vừa làm, ở trong cái phòng trọ còn không có chỗ để nấu ăn.
Tôi muốn thi vào đại học nghệ thuật danh tiếng ở đó nhưng vì không có đủ tiền đóng học phí nên tôi chỉ có thể đăng ký vào học viện âm nhạc nhỏ.
Triệu Vũ Nhi ngập ngừng, nước mắt rơi trên gương mặt nàng ta, Triệu Vũ Nhi đưa tay quẹt đi nước mắt.
_ Gia đình tôi không khá giả, ba mẹ tôi phải làm việc cật lực để trang trải tiền học phí cho tôi.
Năm thứ hai tôi vào học viện âm nhạc, ba tôi đổ bệnh vì không có tiền điều trị mà bệnh càng nặng.
Một mình mẹ tôi không đủ sức làm việc, tôi phải nghỉ học rồi đi làm nhiều việc cùng lúc để kiếm tiền gửi về nhưng vẫn không đủ, ba tôi rốt cuộc cũng qua đời.
Tôi phải bán đi những bản nhạc do chính mình sáng tác mới có đủ tiền quay về nước.
Sau khi ba tôi mất, tôi đi chạy việc cho những đoàn phim nhằm tìm kiếm cơ hội, một lần tôi được một tên đạo diễn nổi tiếng nhìn trúng, hắn nói chỉ cần nghe lời hắn, hắn có thể đưa tôi lên.
Tôi đứng ở bước đường cùng nên đã tin hắn, không ngờ tên khốn đó chỉ xem tôi là món đồ chơi, hắn tìm được người khác tốt hơn liền vứt bỏ tôi như một thứ rác rưởi.
Hai bàn tay cô ta siết chặt lấy chân váy, bờ vai Triệu Vũ Nhi run rẩy lên.
Khương Hữu Thiện nghe thấy mấy lời này trong lòng đau đớn, cô ấy bước đến muốn an ủi nàng ta.
Triệu Vũ Nhi đột nhiên đứng bật dậy hất tay Khương Hữu Thiện ra, nàng ta nhìn cô