Cố Yên Chi quay lại trường học để tiếp tục công việc trợ giảng và luận văn thạc sĩ của nàng, Hạ Thanh Khê lái xe đưa Cố Yên Chi đến trường, nàng mở dây an toàn, Hạ Thanh Khê vẫn nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ mặt lo lắng.
Cố Yên Chi mỉm cười rồi nghiêng người hôn lên má của cô.
_ Đừng lo lắng, tôi thực sự đã rất khỏe rồi.
Chiều nay gặp lại.
Cố Yên Chi quay đầu mở cửa xe, Hạ Thanh Khê kéo tay nàng lại rồi hôn lên môi nàng.
_ Chiều nay gặp lại!
Cố Yên Chi mỉm cười, Hạ Thanh Khê cũng cười theo nàng.
Sau một tháng Cố Yên Chi mới quay trở lại trường, rất nhiều đồng học và đàn em đến thăm hỏi nàng, Thẩm lão sư nhìn thấy nàng quay lại cũng vô cùng vui mừng.
Tháng 7 của năm tiếp theo, bộ phim “Thiên thu” chính thức đóng máy, bữa tiệc chúc mừng, Cố Yên Chi và Hạ Thanh Khê đều được mời đến.
Nàng không thích những nơi tiệc tùng ồn ào nhưng cũng phải nể mặt mọi người mà đến, đây là lần đầu tiên Hạ Thanh Khê và Cố Yên Chi cùng đến dự một bữa tiệc như thế này.
Nhưng để tránh thị phi rắc rối, Hạ Thanh Khê đưa nàng đến bãi đổ xe của nhà hàng rồi hai người chia nhau ra không cùng lúc đi vào.
Giản Minh Nguyệt đi cùng với Chung Gia Quyên vì cô ấy là người đại diện của nàng ta, Chu Lệ Hân vừa nhìn thấy Hạ Thanh Khê đi vào liền chạy đến khoác lấy tay cô, bữa tiệc nhiều người lại còn có nhà báo phóng viên, Hạ Thanh Khê không tiện đẩy tay nàng ta ra đành bấm bụng chịu.
Triệu Vũ Nhi thì bám sát vào Khương Hữu Thiện, mặc dù cô ấy hữu danh vô thực nhưng vẫn là con gái của Khương chủ tịch, sếp tổng của Spotlight nên không ít người chạy theo nịnh bợ.
Kiều Gia Ý đứng ở một góc nhíu chặt mày nhìn Khương Hữu Thiện cười nói vui vẻ với mọi người.
Cố Yên Chi bước vào, Kiều Gia Ý như tìm được cái phao cứu sinh, nàng ta nhanh chóng đi đến kéo nàng đi cùng nàng ta.
Anh trai Khương Hữu Thiện đại diện cho Tinh Quang đến dự tiệc, anh ta đánh giá rất cao năng lực của Hạ Thanh Khê và Giản Minh Nguyệt, Khương tổng gọi hai người đến giới thiệu với một số ông chủ lớn.
Bọn họ đều tấm tắc khen ngợi hai cô gái trẻ xinh đẹp và tài giỏi.
_ Hạ phó tổng và đại diện Giản đã có người yêu chưa? Có phải người ở trong giới không?
Một thanh niên có vẻ lớn hơn hai người vài tuổi vừa trêu chọc vừa tò mò hỏi.
Hạ Thanh Khê đảo mắt nhìn Cố Yên Chi đang đứng bên cạnh Kiều Gia Ý nói chuyện cùng đạo diễn Tần Hán Thạch và giám chế Hàn Lâm Quân.
Bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào từ gương mặt và biểu hiện của nàng cũng toát lên một vẻ dịu dàng và thanh thuần.
Môi Hạ Thanh Khê khẽ cong lên, cô gật đầu.
_ Đã có rồi, không phải người trong giới nhưng rất giỏi.
Khương tổng muốn nhân cơ hội này để hai người Hạ Thanh Khê và Giản Minh Nguyệt tìm hiểu một vài người trẻ tuổi, tài giỏi như các nàng nhưng câu trả lời của Hạ Thanh Khê khiến anh ta ngạc nhiên.
_ Thì ra là hoa đã có chủ.
- một người đàn ông lớn tuổi cảm khái rồi bật cười lớn.
Khương Hữu Thiện đứng bên cạnh một đám diễn viên không mấy tên tuổi nghe lấy mấy lời xu nịnh của bọn họ, đến lúc cô ấy nhìn lại thì không thấy Triệu Vũ Nhi đâu.
Khương Hữu Thiện đi tới đi lui tìm nàng ta.
_ Gia Ý, có nhìn thấy Vũ Nhi đâu không?
Gương mặt Kiều Gia Ý đen lại, nàng ta cau mày liếc Khương Hữu Thiện.
_ Tôi không biết.
Một nhân viên đoàn phim chạy đến nói nhỏ.
_ Lúc nãy tôi thấy cô ấy đi cùng với nhà đầu tư.
_ Bọn họ đi đâu?
Khương Hữu Thiện tức giận quát lên, cô ấy theo hướng nam nhân viên chỉ rồi chạy lên tầng.
Cố Yên Chi lo lắng liền hỏi Kiều Gia Ý.
_ Chúng ta có nên đi xem cậu ấy không? Tôi sợ cậu ấy lại gây ra chuyện.
Kiều Gia Ý lạnh nhạt nhìn theo Khương Hữu Thiện.
_ Chúng ta đi theo cũng không làm được gì, cậu ở đây đi, tôi đi gọi Hạ Thanh Khê.
Nói rồi nàng ta đi đến chỗ Hạ Thanh Khê và Giản Minh Nguyệt, Kiều Gia Ý nói nhỏ vào tai hai người họ, Hạ Thanh Khê thoáng nhíu mày, cô và Giản Minh Nguyệt lịch sự chào những người đứng đó rồi nhanh chóng theo Kiều Gia Ý đi về hướng Khương Hữu Thiện.
Khương Hữu Thiện chạy đến tầng trên của nhà hàng, bên trên là phòng nghỉ ngơi, cô ấy mở cửa phòng để tìm Triệu Vũ Nhi.
Đến một căn phòng cuối hành lang thì phát hiện đã bị khóa trái, Khương Hữu Thiện tức giận đập ầm ầm vào cửa gỗ.
_ Mở cửa, mở cửa ra cho tôi.
Bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Khương Hữu Thiện tức đến hoa cả mắt, cô ấy dùng hết sức đạp, rồi dùng thân