Hạ Thanh Khê ngồi ở ghế sofa ôm laptop đang giải quyết công việc, Cố Yên Chi ở trong bếp cắt bánh kem dâu nàng vừa mới làm xong đem ra.
Hạ Thanh Khê đặt laptop xuống bàn rồi kéo tay Cố Yên Chi đến để nàng ngồi lên đùi của mình.
Nàng dùng thìa nhỏ cắt một góc của miếng bánh rồi đưa đến miệng Hạ Thanh Khê, cô há miệng ăn lấy miếng bánh nhỏ.
Cố Yên Chi mỉm cười.
_ Ngon không?
_ Rất ngọt!
Hạ Thanh Khê li3m phần kem còn dính trên môi rồi hôn lên má của nàng.
Cố Yên Chi cúi đầu áp trán mình lên trán Hạ Thanh Khê, cô lại hôn lên mũi nàng.
Không khí ấm áp và ái muội của căn hộ nhỏ khiến Hạ Thanh Khê muốn làm chuyện xấu với Cố Yên Chi, tay Hạ Thanh Khê bắt đầu sờ sờ vào đùi của nàng, nụ hôn cũng đi từ mũi sang má rồi xuống đến cằm và cổ.
“Âm...!ầm” tiếng gõ cửa vang dội, Hạ Thanh Khê nhíu mày, Cố Yên Chi nhìn ra cửa lo lắng.
_ Có phải là tên say rượu nào đến phá không?
_ Tôi đi xem thử.
- Hạ Thanh Khê thả Cố Yên Chi xuống, nàng vội đứng lên.
_ Cẩn thận.
- Cố Yên Chi đi phía sau Hạ Thanh Khê.
Cô nhìn ra mắt mèo trên cửa thì không thấy có ai, Hạ Thanh Khê mở khóa an toàn của cửa, cẩn thận hé cửa ra quát lên.
_ Ai vậy? Có biết bây giờ là mấy giờ không còn đập cửa nhà người khác?
Khi cánh cửa mở rộng ra, Khương Hữu Thiện đang ngồi dưới đất lập tức ngã vào chân Hạ Thanh Khê, cô ấy vòng tay ôm lấy chân cô.
Hạ Thanh Khê cau mày, Cố Yên Chi ngạc nhiên bước đến.
_ Hữu Thiện? Cô ấy sao lại ở đây?
_ Tôi cũng không biết.
- Hạ Thanh Khê nhìn nàng lắc đầu rồi cúi nhìn Khương Hữu Thiện rất trịch thượng.
– Này, đứng lên đi, đại tiểu thư nào lại lang thang ngoài đường ôm chân người khác như cậu?
Khương Hữu Thiện say đến không thể đứng vững được, cô ấy chống tay loạng choạng đứng dậy muốn đi vào nhà, Hạ Thanh Khê đưa tay cản lại.
_ Muốn đi đâu, mau về nhà của cậu đi.
Khương Hữu Thiện đẩy tay Hạ Thanh Khê ra rồi chạy vào trong nhà nhảy lên ghế sofa nằm đó.
Hạ Thanh Khê tức giận đi đến dùng chân đá đá vào chân cô ấy.
_ Mau dậy cho tôi, ai cho cậu ngủ ở đây hả?
_ Thanh Khê, cậu ấy say đến như vậy rồi cứ để cậu ấy ở đây đi! - Cố Yên Chi kéo kéo tay Hạ Thanh Khê.
_ Say đến như vậy lại không về nhà mình? Cậu làm cách nào đến đây được hả? - Hạ Thanh Khê vẫn không tha cho Khương Hữu Thiện, cô đứng chống hông lớn tiếng hỏi.
Khương Hữu Thiện không trả lời, cô ấy nhắm nghiền hai mắt nằm ngủ trên sofa.
Hạ Thanh Khê không làm gì được đành kéo tay Cố Yên Chi về phòng.
_ Mặc kệ cậu ta, chúng ta về phòng ngủ.
_ Để cậu ấy nằm sofa không sao chứ? – Cố Yên Chi không yên tâm quay đầu nhìn Khương Hữu Thiện.
_ Có nhà không về lại chạy đến đây, cậu cứ để cậu ta chết cóng ở đó đi.
Hạ Thanh Khê đẩy Cố Yên Chi vào phòng ngủ rồi đóng sầm cửa lại.
Buổi sáng, Hạ Thanh Khê rời khỏi phòng ra ngoài kiểm tra, Khương Hữu Thiện vẫn nằm trên sofa ngủ.
Cô đi đánh răng rửa mặt rồi đi ra lại, Hạ Thanh Khê lấy cái gối đánh vào người Khương Hữu Thiện.
_ Mau dậy đi!
Khương Hữu Thiện hé mở mắt ra nhìn thấy Hạ Thanh Khê liền la lên.
_ A! Cậu làm gì ở phòng của tôi?
Hạ Thanh Khê dùng gương mặt lạnh lùng nhìn cô ấy, Khương Hữu Thiện nhìn một vòng xung quanh lại phát hiện chỗ này rất lạ.
Cô ấy nheo mắt nhìn Hạ Thanh Khê, rồi cố nhớ lại chuyện tối qua, sau đó liền cười cười.
_ À, là nhà của Hạ phó tổng sao? Tôi không nghĩ nhà cậu nh ỏ như vậy, còn tưởng đây là phòng ngủ của cậu...
Khương Hữu Thiện vừa dứt lời chiếc gối liền bay đến đập vào mặt cô ấy, Hạ Thanh Khê trừng mắt, giơ ngói cái chỉ ra cửa.
_ Mau ra khỏi nhà tôi!
_ Này, chúng ta có phải bạn không, đây là lần đầu tôi đến nhà cậu, còn không cho tôi được chỗ ngủ đàng hoàng giờ lại muốn đuổi khách? Cậu tiếp khách như vậy sao? – Khương Hữu Thiện ôm lấy cái ghế sofa sợ Hạ Thanh Khê sẽ tống cổ mình ra khỏi nhà.
_ Tôi mời cậu đến sao? Nửa đêm cậu mò đến đây, tôi không để cho cậu ngủ ngoài đường đã nhân từ lắm rồi.
- Hạ Thanh Khê lườm Khương Hữu Thiện, cô ấy thoáng rùng mình rồi hắt hơi.
Cố Yên Chi từ trong phòng ngủ đi ra.
_ Thanh Khê, có chuyện gì ồn ào vậy?
Nàng mắt nhắm mắt mở đi ra, tay còn đang dụi mắt chưa tỉnh ngủ.
Hạ Thanh Khê lập tức quay sang, ôm lấy nàng dỗ dành.
_ Không có gì đâu! Đánh thức cậu rồi sao? Mau về phòng ngủ thêm một chút đi.
Cố Yên Chi dựa vào người Hạ Thanh Khê nhắm mắt lại gật gật đầu.
Khương Hữu Thiện nheo mắt nhìn rồi nói.
_ Thật quá đáng, khách đến nhà không mời nước lại ở trước mặt tôi âu yếm, cậu có biết bạn thân cậu đang gặp vấn đề tình cảm không?
Khương Hữu Thiện nói chuyện rất lớn tiếng, Cố