Khương Hữu Thiện mở mắt ra khi ngửi thấy có một mùi thơm thức ăn lan tỏa trong căn nhà nhỏ, cô ấy đưa tay xoa cái bụng đang kêu cứu của mình.
Khương Hữu Thiện bật dậy khỏi sofa rồi đi vào bếp, Cố Yên Chi đang nấu bữa trưa, nàng cười cười với cô.
_ Lúc nãy thấy cậu vẫn đang ngủ nên tôi không gọi.
Có đói không, cùng ăn trưa đi.
Cố Yên Chi dọn thức ăn ra bàn ăn nhỏ, Khương Hữu Thiện ngồi vào bàn ăn uống ngon lành.
_ Lát nữa cậu đến trường sao? – cô ấy ngẩng mặt lên hỏi.
_ Ừm! - Cố Yên Chi gật đầu.
- Cậu đi cùng tôi không hay muốn ở nhà nghỉ ngơi?
Khương Hữu Thiện do dự, đến trường cũng không làm gì, ở căn nhà nhỏ này lại càng chán.
_ Tôi đi với cậu nhưng mà, tôi không có đồ để mặc.
Trên người cô ấy đang mặc cái đầm màu hồng, tối qua uống rất nhiều rượu nên hiện tại quần áo vẫn còn cái mùi rất khó ngửi.
_ Tôi lấy cho cậu một bộ đồ của Thanh Khê.
- Cố Yên Chi cười.
_ Cậu chắc là cậu ấy sẽ đồng ý chứ? – Khương Hữu Thiện nhíu mày lo ngại.
– Cậu không biết Hạ Thanh Khê thích càm ràm tôi như thế nào đâu?
_ Không sao, chỉ có một bộ đồ, cậu ấy cũng không khó chịu như vậy.
- Cố Yên Chi lắc đầu rồi bật cười.
Khương Hữu Thiện mặc đồ của Hạ Thanh Khê, quần jean phối cùng với áo phông đơn giản, cô ấy theo Cố Yên Chi đến Đại học Kinh Nguyên, trông Khương Hữu Thiện chẳng khác nào một cô sinh viên 20 tuổi.
Cố Yên Chi đi bên cạnh tuy dáng người nhỏ nhắn và gương mặt trẻ trung hơn nhưng nàng lại mặc váy chữ A dài đến bắp chân và áo cardigan, vừa thanh lịch vừa tao nhã.
Khương Hữu Thiện đi vào tòa nhà giảng dạy của đại học văn hóa và nghệ thuật, đây là lần đầu Khương Hữu Thiện đi vào đây, cô ấy cảm thán.
_ Kiến trúc bên này so với tòa nhà ở đại học tổng hợp đúng là nghệ thuật hơn hẳn.
– Khương Hữu Thiện dáo dác nhìn xung quanh, kiến trúc hiện đại pha lẫn một nét nghệ thuật từ những chiếc cột lớn, cửa kính sát đất của dãy hành lang được ánh nắng mùa thu chiếu vào đẹp như trong phim ảnh.
- Cậu là giảng viên sao? Hay trợ giảng?
_ Tôi là giảng viên.
_ Thật sao? – Khương Hữu Thiện bất ngờ.
_ Tháng 5 tôi đã hoàn thành luận văn thạc sĩ rồi, hiện tại là giảng viên chính thức.
– Cố Yên Chi mỉm cười giải thích.
Nàng đi đến phòng học mở cửa bước vào, giảng đường rộng lớn rất đông sinh viên đã có mặt.
Khương Hữu Thiện chọn một góc có chỗ trống ngồi vào.
Cố Yên Chi tiến thẳng đến bục giảng, nàng đặt laptop lên bục và lấy tài liệu ra bắt đầu trình chiếu PPT và giảng bài.
Hầu hết các sinh viên của khoa văn học đều là nữ sinh nhưng tiết học có Cố Yên Chi đứng lớp có không ít nam sinh chạy đến dự.
Khương Hữu Thiện ngồi ở phía cuối giảng đường có thể nghe thấy mấy tiếng xì xầm của bọn họ.
“Cố lão sư này quả thật là rất trẻ a!”
“Nghe nói cô ấy là giảng viên trẻ nhất ở khoa Văn học.”
“Tôi lại nghe nói cô ấy là nữ giảng viên xinh nhất ở đại học Kinh Nguyên.”
“Ây, phụ nữ ở mỗi độ tuổi đều có vẻ đẹp khác nhau, Cố lão sư là kiểu đẹp thuần khiết của tuổi trẻ, Trương lão sư của đại học tổng hợp chính là lão sư đẹp nhất theo kiểu phụ nữ trưởng thành và quyến rũ.”
“Trương lão sư đã hơn 30 mà vẫn độc thân, Cố lão sư này chỉ mới 25 chắc chắn là chưa có người yêu.”
“Cậu là hàng xóm của cô ấy sao? Trương lão sư độc thân là chưa kết hôn, không lẽ cô ấy hẹn hò cũng phải báo với cậu? Còn Cố lão sư, cậu nghĩ đến lượt cậu sao?”
“Đúng đó, cậu cũng có học ở khoa văn học đâu mà tò mò?”
“Vậy các cậu ở khoa văn học sao?”
“Bạn gái tôi học ở khoa này! Cố lão sư cũng là học tỷ của cô ấy.
Nghe nói từ khi còn là sinh viên Cố lão sư đã có bạn gái rồi.”
“Bạn gái? Cố lão sư vậy mà thích phụ nữ sao?”
“Tôi không rõ nhưng nghe nói họ lúc nào cũng đi với nhau, hiện tại người kia vẫn thường đến đón Cố lão sư tan làm.”
“Haiz, ngay cả mơ mộng tôi cũng không dám mơ nữa rồi!”
“Đồ đần!”
Ở trên bục giảng, Cố Yên Chi đang trình chiếu một bài thơ xưa viết về tình yêu đôi lứa, nàng từng câu từng chữ giảng giải ý nghĩa của ca từ hoa mỹ trong bài thơ, các sinh viên nữ ngồi ở phía trên rất chăm chú lắng nghe.
Khương Hữu Thiện cũng cảm thấy so với những lão sư trước đây cô ấy học, Cố Yên Chi giảng bài không có khiến cho người nghe phải chán nản đến ngủ gục.
Tiết học diễn ra suốt một tiếng rưỡi, 10 phút cuối cùng, Cố Yên Chi để cho các sinh viên đặt câu hỏi nếu cảm thấy chỗ nào không hiểu được.
Một nữ sinh ở bàn thứ 3 giơ tay phát biểu.
_ Lão sư, em có một câu hỏi, có thể là sẽ không liên quan đến bài học?
_ Được, em hỏi đi! - Cố Yên Chi dịu dàng gật đầu.
_ Tại sao tác giả đã biết sẽ không thể đến với nữ nhân kia, vẫn còn cố chấp muốn yêu? Nếu ngay từ đầu không yêu đương thì sẽ không phải đau đến thống khổ như vậy? - nữ sinh có vẻ rất bất bình và không hài lòng.
_ Em đã từng yêu chưa? - Cố Yên Chi ôn hòa hỏi.
_ Đã từng nhưng cũng đã chia tay, nếu sớm biết như vậy, em đã không bắt đầu.
- Nữ sinh rũ mi mắt xuống, buồn bã và thất vọng nói.
Cố Yên Chi ôn nhu mỉm cười gật đầu.
_ Thật ra, câu hỏi của em rất hay.
Câu hỏi của em, tôi cũng không thể có câu trả lời chính xác, nếu như biết trước kết quả hai người sẽ không đến được với nhau, muốn đi tiếp hay dừng lại phải hỏi chính người trong cuộc.
Còn nếu không biết trước được thì sao? Hiện tại em cảm thấy đau khổ vì tình yêu đó, cũng có day dứt, có chấp niệm nhưng em hỏi bản thân mình một chuyện, nếu như lúc đó em không bắt đầu, em có chắc rằng lúc này em sẽ không hối hận?
_ Lão sư, em biết, có thể em cũng sẽ hối hận, người ta thường nói thà là làm rồi nhưng thất bại còn hơn là đứng yên mà không làm gì.
Biết vậy nhưng đến hiện tại em cũng rất sợ hãi tình yêu, cũng ám ảnh tình yêu.
Tác giả của bài thơ này cũng vậy, nửa đời sau đều không thể yêu thêm một ai.
- Nữ sinh mím môi khó khăn nói ra lòng mình.
Cố Yên Chi đi đến trước mặt nữ sinh, nàng dịu dàng vỗ vào vai cô ấy an ủi.
_ Em chưa thể yêu thêm ai bởi vì người mà em yêu vẫn chưa xuất hiện.
Tôi không biết em có theo đạo hay không, tôi là người vô thần nhưng tôi rất thích một câu nói của Phật.
Có người hỏi Phật rằng, hai người không đến được với nhau, tại sao lại phải gặp nhau chứ? Phật nói: “Ngươi làm sao mà biết được, gặp gỡ ở kiếp này không phải là do bù đắp cho kiếp trước? Nói không chừng gặp gỡ ở kiếp này là do ngươi ở kiếp trước lạy vỡ trán mới cầu lại được.”, em cảm thấy thế nào?
Nữ sinh im lặng không nói gì, Cố Yên Chi lại vỗ vai ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống, các sinh viên khác đều chăm chú lắng nghe.
Nàng quay lại bục giảng, ôn hòa và tao nhã nói với tất cả mọi người.
_ Các bạn sinh viên, tôi biết có những chuyện, những người sẽ làm cho các em hối tiếc và chấp niệm.
Nhưng cuộc sống này sẽ không vì một ai mà ngưng tiếp diễn, thời gian cũng sẽ chẳng vì thiên vị ai mà dừng lại, các em phải đi về phía trước.
Những việc các em trải qua, những người các