Cố Yên Chi bắt xe về lại thành phố T trước, Hạ Thiên San vẫn luôn đứng ngoài cổng chờ nàng, nhìn thấy Cố Yên Chi cô bé liền hí hửng giúp nàng mang đồ vào nhà.
Ôn Noãn Noãn đã ra ngoài mua sắm, Cố Yên Chi đem đồ của mình và Hạ Thanh Khê để ở phòng lại rời khỏi nhà.
Nàng mang theo mấy túi quà lớn đi trên con đường vừa lạ vừa quen, Cố Yên Chi bắt thang máy lên tầng 5 của tòa nhà, nàng đi đến cánh của gỗ quen thuộc, đặt những túi quà ở đó rồi lặng lẽ rời đi.
Tiệm mì của Lý Tiểu Trân vào lúc xế chiều rất đông người, cô ấy vừa chào đón khách vừa thu tiền.
Quy mô quán ăn được mở rộng nên nhân viên được thuê nhiều hơn không còn là quán ăn gia đình nhỏ như trước.
Nàng ta cười nói vui vẻ tiễn khách ra về, ánh mắt Lý Tiểu Trân rơi trên một gương mặt xinh đẹp và dịu dàng, môi nàng ta khẽ cong lên, dù qua bao nhiêu năm không gặp lại, Cố Yên Chi vẫn giữ nguyên vẻ đẹp trong trẻo như lần đầu nàng ta nhìn thấy nàng.
_ Học bá, cậu còn đứng đó làm gì? Không vào ủng hộ tôi sao?
Cố Yên Chi bật cười, nàng bước vào quán, Lý Tiểu Trân vội lau sạch một cái bàn trong góc để nàng ngồi vào.
_ Hạ Thanh Khê không đi cùng cậu sao?
_ Cậu ấy bận việc sẽ trở về sau.
Lý Tiểu Trân nhìn nàng cười cười rồi lại nói.
_ Vậy cậu phải đưa cậu ta đến đây ăn mì ủng hộ tôi, bao lâu rồi cậu ta cũng không thèm đến.
Cố Yên Chi gật đầu, Lý Tiểu Trân biết khẩu vị của nàng, nàng ta chạy đến quầy mì gọi một suất cho Cố Yên Chi.
Hạ Thiên San chạy xe điện dựng trước quán rồi lén lén lút lút len lỏi qua khách hàng đang đứng chờ món mang về.
Cô bé đặt một nụ hôn lên má Lý Tiểu Trân, nàng ta giật bắn người lùi xa ba bước trợn mắt nhìn Hạ Thiên San.
Cô bé nhíu mày chu môi lên giận dỗi.
_ Thái độ gì vậy? Chị hôm nay dám tránh né em sao?
Lý Tiểu Trân bỗng run rẩy không nói được lời nào, nàng ta nhướng mày trợn mắt ra hiệu cho Hạ Thiên San im lặng.
Cô bé không hiểu ý vẫn ôm lấy cánh tay Lý Tiểu Trân cười đùa.
_ Hôm nay chị dâu của em vừa về nhà a, còn mua rất nhiều quà, chị có muốn một cái không em sẽ mang đến cho chị.
_ Không...!không cần...
Lý Tiểu Trân lắp bắp, vừa muốn lấy tay ra khỏi vòng tay Hạ Thiên San vừa không dám hành động.
_ Sao hôm nay chị lạ vậy, bệnh rồi sao?
Lý Tiểu Trân liếc mắt sang phải, rồi nhíu mày, Hạ Thiên San lúc này mới hiểu ý nhìn theo.
Gương mặt cô bé lập tức đen lại, Hạ Thiên San hoảng loạn buông tay Lý Tiểu Trân ra, cô bé lúng túng nói.
_ Chị...!chị dâu, sao lại ở đây?
Cố Yên Chi ngơ ngác nhìn hành động có phần thân mật thái quá của bọn họ, nàng khẽ nhíu mày.
Hạ Thiên San bẽn lẽn đi đến bàn ngồi xuống đối diện Cố Yên Chi.
_ Chị...
_ Hai người...!đúng như những gì tôi đang nghĩ sao?
Hạ Thiên San cắn môi, hai ngón trỏ xoay xoay vào nhau, ấp úng gật đầu.
_ Từ khi nào? Còn ai biết chuyện này không?
Lý Tiểu Trân bưng tô mì bò đến cho Cố Yên Chi rồi gãi đầu ngại ngùng.
_ Được vài tháng...!tôi...!bọn tôi không dám nói với ai cả.
_ Chị, tạm thời đừng nói với chị của em, chị ấy nhất định sẽ phản đối.
_ Phải...!phải...!Yên Chi cậu đừng nói với Hạ Thanh Khê, cậu ta sẽ không tha cho tôi.
Hạ Thiên San và Lý Tiểu Trân đưa ánh mắt đáng thương cầu xin Cố Yên Chi.
Nàng thở dài.
_ Tôi sẽ không nói ra, đây là chuyện của hai người, hai người tự giải quyết.
Nhưng vẫn không nên giấu dì Ôn và Thanh Khê.
_ Cảm ơn chị dâu, em sẽ tìm cách nói với mẹ trước nhưng hiện tại vẫn chưa thích hợp.
Hạ Thiên San chắp hai tay trước mặt tỏ lòng biết ơn với Cố Yên Chi, nàng chỉ có thể thở dài lắc đầu.
Đường phố những ngày cuối năm tấp nập, Hạ Thanh Khê mất hơn nửa ngày mới về đến nhà.
Cô mở cửa xe bước xuống, cảm giác như một chút sức lực cũng không có, lưng và vai đều mỏi nhừ.
Hạ Thanh Khê nằm sấp ở trên giường rất mệt mỏi, Cố Yên Chi mang cho cô một ly nước ép trái cây đặt ở tủ đầu giường rồi nàng giúp Hạ Thanh Khê xoa bóp lưng.
_ Mọi việc ổn chứ?
_ Đều ổn rồi.
Hạ Thanh Khê trả lời với chất giọng vô cùng lười biếng, Cố Yên Chi bật cười.
Nàng vỗ vào lưng cô một cái, Hạ Thanh Khê la lên.
_ Cậu chỉ mới 26 tuổi nếu không nói ra người khác còn tưởng là cậu sắp tới thời kỳ mãn kinh đi.
Hạ Thanh Khê trở mình nằm nghiêng nhìn nàng, giả vờ giận dỗi.
_ Cậu không biết thương hoa tiếc ngọc sao?
_ Cậu là hoa lúc nào?
Cố Yên Chi hất cằm lên nói, Hạ Thanh Khê nhếch miệng cười.
_ Tôi thật không phải hoa sao? Chẳng phải có người vẫn luôn muốn hái được hoa trên người tôi?
Cô Yên Chi xấu hổ đến đỏ mặt đưa tay che miệng Hạ Thanh Khê lại.
_ Cậu im miệng, sao cậu có thể nói ra mấy lời xấu xa như vậy với gương mặt bình thản chứ?
Hạ Thanh Khê đưa lưỡi li3m vào lòng bàn tay nàng khiến Cố Yên Chi hét lên, giật tay lại.
Cô đưa tay bắt lấy eo nàng kéo nàng nằm xuống giường, rồi cùng nàng đùa giỡn một lúc ở trên giường cho đến khi cái lưng kêu lên một tiếng.
_ Đáng đời cậu, đã đau lưng còn thích làm mấy chuyện xấu.
Cố Yên Chi cười lớn, Hạ Thanh Khê cuộn người lại nằm ở im không dám động đậy nữa, Cố Yên Chi chống tay nằm nghiêng nhìn cô, nàng vuốt tóc mai của Hạ Thanh Khê rồi ấm áp nói.
_ Lúc nãy tôi đến tiệm mì của Lý Tiểu Trân có mua về một phần, có muốn ăn không, cậu ta còn đặc biệt tặng cho cậu thêm một phần thịt bò mềm.
Hạ Thanh Khê vẫn tiếc nuối muốn làm chuyện xấu, cô vươn tay ôm lấy nàng rồi vùi mặt vào trong ngực Cố Yên Chi như đứa trẻ làm nũng với mẹ.
_ Cậu ta làm ra chuyện xấu gì sao? Tự nhiên lại tốt như vậy?
Mặc dù Hạ Thanh Khê chỉ nói đùa nhưng Cố Yên Chi thật sự chột dạ, nàng đẩy Hạ Thanh Khê ra rồi nhảy khỏi giường.
_ Tôi đi hâm nóng mì cho cậu, nghỉ ngơi một chút đi.
Hạ Thanh Khê nằm trên giường nhìn nàng chân trái hai bước chân phải ba bước vội vàng chạy khỏi phòng, cô khẽ cong môi lên cười.
Buổi sáng