Draco tỉnh dậy liền lập tức đi đến thư phòng của gia tộc trên tầng cao nhất, nơi có cây gia phả của gia tộc Malfoy. Draco nhìn đến tên mình, tên vợ vẫn để trống, thế nhưng ở tên con lại thoáng có một vết tích nhỏ, giống như là có người cố ý giấu nó đi. Động tĩnh quá lớn, không cẩn thận đánh thức các tổ tiên trong phòng.
“Con trai, con làm sao vậy?”
“Chào buổi tối, ông cố, con có một chuyện muốn hỏi ngài. Tại sao chỗ tên con của con lại thoáng có tên người nhưng lại không thấy cụ thể nó viết gì.”
“Đem ra cho ta xem.” Draco giơ bảng cây gia phả lên trước mặt bức tranh, nói đến giấc mơ của mình, nhưng lược qua những chi tiết về người kia. Chỉ thấy mày của ông cố nhíu lại.
“Ông cố, đây là?”
“Draco, gia tộc ta vì là thuần huyết nên có khả năng cảm thụ rất mạnh đối với những người có cùng huyết thống. Đứa nhỏ con nhìn thấy trong mơ chính là con của con, nhưng nó bị người khác giấu đi rồi, đem đến một nơi mà gia tộc ta không tìm đến được, ít ra là không tìm được ở Anh. Con nói là năm năm trước có một đêm con và Lucius cùng giật mình tỉnh dậy, tâm trạng bất an, bồn chồn cả một đêm đến sáng hôm sau mới bình tĩnh lại, có đúng không?”
“Vâng ạ, ý ngài là hôm đó là ngày đứa con của con chào đời?” Draco không giữ được bình tĩnh nữa, hắn muốn biết người kia đang ở đâu! Con của bọn họ đang ở đâu! Nếu để hắn bắt được người kia, nhất định sẽ khoá chặt người ấy bên người, không để người đó rời xa mình, để người đó sinh cho mình thật nhiều rồng nhỏ…
“Đúng vậy, con phải tìm được đứa bé kia, nó là con của gia tộc Malfoy chúng ta.” Giọng của ông cố thoáng cái đã kéo cảm xúc Draco về.
Một đêm không ngủ, trong đầu Draco điên cuồng tua lại những chuyện xảy ra trong năm năm qua. Năm năm rưỡi trước, giáo sư mỗi tháng đều lấy từ hắn mấy bình máu cùng pháp lực, ông bảo là dùng để chế tạo dược. Không cần nghĩ cũng biết dược mà ông làm chính là dược dưỡng thai. Nhưng dược mà ông đưa lại có thể giúp hắn tinh lọc huyết thống lại tăng cao pháp lực. Chắc chắn có cái gì đó mờ ám. Năm năm trước, giáo sư ngừng việc lấy máu và pháp lực thì đêm đó hắn đột nhiên tỉnh giấc. Điều đó chứng minh con của hắn đã bình an chào đời, không cần đến máu và pháp lực của hắn nữa. Mấy năm sau tiếp tục tăng cường lấy pháo lực từ hắn, nhất định là dùng để làm dược cho đứa nhỏ. Đứa bé không có sự chúc phúc từ Merlin thì thân thể sẽ gầy yếu, nếu còn không có pháp lực mà hắn cung cấp, Draco thật không thể tưởng tượng được.
Giáo sư nhất định biết người kia cùng con của hắn đang ở đâu.
Ngày hôm sau, thậm chí Draco còn không thèm chỉnh chu lại bản thân, liền chạy đến nhà của giáo sư. Vừa bước ra từ lò sưởi âm tường thì hắn đã thấy giáo sư mặt đầy tức giận đi ra từ phòng khách.
“James, tai mi bị cắn đứt rồi hả! Ta bảo mi rời đi mi có nghe hay không!”
“Sev, cậu không thể đối xử với tôi như vậy được! Cậu xem tôi đã làm bữa sáng cho cậu rồi đây này, Sev! Sev! Severus, tôi sai rồi mà, cậu cho tôi vào đi!”
Draco đứng ở cửa nhìn thanh niên xấp xỉ tuổi mình, người này trông rất quen mắt.
Snape không để ý người kia kêu khóc, một tay quăng người ta ra ngoài.
“Draco, con tới làm gì?” Cơn giận của Xà Vương còn chưa tiêu tan, nên Draco đứng rất ngay ngắn, nghiêm túc.
“Cha đỡ đầu, con muốn hỏi ngài cách điều chế dược.”
“Hỏi cái này làm gì?” Snape khó chịu rửa tay, giống như vừa chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu lắm vậy.
“Cha con nói dạo gần đây giáo sư bận rộn nghiên cứu độc dược mới giúp Bộ Phép Thuật, con không muốn phiền giáo sư nên định tự làm. Như vậy thì mỗi tháng ngài không cần đến lấy pháp lực nữa. Mỗi một lần lấy như vậy thì rất tốn sức, cần phải nghỉ ngơi đến mấy ngày. Mà nếu mỗi ngày lấy một chút…”
“Tự con làm? Draco, con bị đám ngu ngốc ở Bộ tẩy não rồi hả? Đừng tưởng rằng đạt được điểm O tốt nghiệp môn Độc Dược thì con có thể tự chế loại dược có độ khó cao như vậy! Chẳng lẽ con không nhớ mình bao lâu đã không chạm vào vạc hay sao!” Draco còn chưa nói hết thì đã bị giáo sư cắt lời. Snape ngay lập tức dựng lên hàng rào Bế quan bí thuật nên Draco không phát hiện được gì. Tuy rằng tình cảm thầy trò giữa hai người rất quan trọng, nhưng ông không thể để cho Draco biết tình trạng bây giờ của Harry. Ông không dám tưởng tượng Harry sẽ biến thành bộ dạng gì nếu mất đi Scorpio, hay Draco sẽ làm gì nếu biết được mọi chuyện.
“Không sao đâu cha đỡ đầu, vừa lúc con có hai ngày nghỉ, có thể ở đây học tập.” Draco đầy kiên định nhìn giáo sư, trên mặt như viết con sẽ học rất nhanh thôi, để con tự làm nếu ngài không nói ra thì, cha đỡ đầu, ngài chắc chắn đang che giấu cái gì đó.
Sắc mặt của Snape lập tức trầm xuống. Cách điều chế không khó, cho hắn biết cũng không sao, nhưng có một nguyên liệu không thể đưa cho Draco được, đó là máu của Harry. Bế quan Bí thuật không chắc chắn sẽ có tác dụng với Draco, nhưng nếu như không thành công ngược lại sẽ làm hắn thêm nghi ngờ.
“Không ngờ đường đường là Bộ trưởng Bộ Phép Thuật mà lại rảnh rỗi đến vậy. Nếu rảnh rỗi như thế thì con đi gặp tiểu thư nhà Cidia đi. Ta nhớ Lucius đã vì hai đứa mà tổ chức một buổi tiệc trà xã giao, nhưng mấy lần rồi con đều nói vì không có thời gian nên không đến.”
“Cha đỡ đầu, con cũng không muốn vòng vo nữa, thái độ của ngài càng giúp con thệm khẳng định lời của ông cố.” Xà vương híp mắt lại, nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt. Ông không hề nghĩ rằng Draco sẽ trực tiếp như vậy, đúng là nếu việc có