Hôm nay Draco rất vất vả mới có thể nghỉ ngơi. Sau khi ăn trưa xong, đột nhiên hắn cảm thấy trong ngực đặc biệt hoảng loạn, phảng phất như lồng ngực bị cái gì siết lại, làm hắn không thở nổi. Mẹ hắn gọi lương y gia đình tới kiểm tra thì phát hiện pháp lực trong thân thể hắn rất loạn, giống như bạo động nhưng không nguy hiểm bằng. Uống dược xong Draco chỉ thấy càng thêm khó chịu.
Mà Snape lúc này vừa nhận được tin từ Hermione cũng không thèm quan tâm có bị bại lộ hay không mà chạy đến dinh thự Malfoy. Vừa bước vào thì ông đã thấy vẻ lo lắng của Narcissa.
“Tốt quá, tôi đang muốn tìm cậu. Sáng nay Draco thấy khó chịu, lương y nói hiện pháp lực trong người nó đang bất ổn. Cậu mau đi xem một chút đi” Snape ngẩn người, pháp lực bất ổn? Tốc độ cạn kiệt pháp lực của Harry nhanh hơn, Draco thì pháp lực bất ổn, chẳng lẽ nó thức tỉnh rồi?
Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng cho Draco, Snape xác nhận rồi nói với Narcissa, huyết thống của Draco bắt đầu muốn thức tỉnh rồi.
Narcissa nghe xong mừng vô cùng, vội vã chạy đi gọi Lucius nhanh về nhà. Lâu lắm rồi gia tộc Malfoy không có người huyết thống thức tỉnh. Lucius sau khi trở về nhà liền chuẩn bị bắt đầu khởi động pháp trận. Mỗi gia tộc thuần huyết đều có một pháp trận truyền thừa dùng để giúp thành viên trong gia tộc thức tỉnh huyết thống. Thức tỉnh huyết thống là một chuyện rất nguy hiểm, hơi bất cẩn một chút là có thể mất mạng. Thế nhưng khi thành công rồi thì nhận được rất nhiều lợi ích.
Huyết thống mang theo pháp lực, năng lực đặc thù, cách duy nhất có thể đánh thức huyết thống là tìm được linh hồn bạn đời. Huyết thống của gia tộc Malfoy là rồng, Rồng Bạc Nyala Malfoy.
“Draco, ta cần máu cùng pháp lực của con gấp.” Snape nhanh chóng lấy từ hắn bốn bình máu lớn và hai mươi bình pháp lực. Pháp lực trong cơ thể Draco đang cạn dần làm phép thuật tán loạn khắp nơi, gây cảm giác đau như bị kim đâm.
“Có phải đã xảy ra chuyện rồi không?” Đã lâu rồi giáo sư không đến lấy máu, lần này lại lấy nhiều như vậy thì sắc mặt của Lucius Malfoy càng thêm tái nhợt, ông có dự cảm không tốt.
“Câm miệng. Nếu còn muốn nó sống thì lo chuẩn bị đi.” Snape vào dược thất nhà Malfoy, nhanh chóng điều chế dược, thậm chí không kịp về nhà mà trực tiếp độn thổ đến nhà Harry. Draco vốn lén đứng ở cửa xem, nếu là bình thường thì chắc chắn sẽ bị Snape đuổi ra, nhưng hôm nay do đang quá vội nên khi Snape độn thổ thì nháy mắt đã bị Draco níu lại, lúc đó mới phát hiện ra hai người cứ thế mà độn thổ đến nhà Harry.
Trời đất quay cuồng xong, tới nơi, Snape thiếu chút nữa tức chết. “Con có biết nguy hiểm thế nào không hả! Lỡ con xảy ra chuyện thì ta làm sao ăn nói với Lucius! Trong đầu của con toàn là cỏ sao!”
“Nếu như ngài nói cho con biết sớm thì cũng sẽ không xảy ra mấy chuyện này.” Đột nhiên nắm lấy người khác khi độn thổ là chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu như xui xẻo, pháp lực không đủ thì thậm chí có thể trực tiếp bị tứ chi phân thây. Snape mắng xong thì không thèm để ý đến hắn nữa, trực tiếp mở cửa vào nhà Harry, Draco vội đuổi theo.
Khó khăn lắm Hermione mới lôi được Harry về giường, dỗ Scorpio đang khóc không ngừng, chờ giáo sư Snape đến. Nghe tiếng nói dưới lầu, Hermione mới thả lỏng đôi chút, chắc giáo sư Snape mang dược đến rồi.
Nhưng khi thấy Draco Malfoy đi sau Snape thì Hermione ngây ra, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: phải giấu Scorpio đi. May là phòng của hai cha con Harry nối liền với nhau nên Hermione bế Scorpio về phòng bé, dùng một bùa ngủ không tiếng động, rồi xuống theo đường cửa sổ, vờ như vừa từ cửa chính bước vào.
“Giáo sư, Harry thế nào rồi, Malfoy tại sao cậu lại ở đây?”
“Harry? Người nằm trên giường là Harry Potter?” Đã không nghe thấy cái tên này một thời gian, không hiểu sao bây giờ Draco lại có chút kích động.
“Nói thừa, chẳng lẽ còn có người khác tên Harry hay sao? Giáo sư, cậu ấy…”
“Hai đứa bây câm miệng cho ta! Cút ra ngoài mà cãi nhau!” Snape vung đũa quăng hai người ra ngoài cửa, rồi vội vàng cho Harry uống dược đã chuẩn bị trước, lo lắng ngồi canh cạnh cậu. Đột nhiên ông cảm thấy có Draco theo là một chuyện may mắn, có gì thì hắn cũng giúp được. Nửa giờ sau hơi thở yếu ớt của Harry mới chậm rãi khôi phục nhưng vẫn còn ngủ say.
Đứng dưới lầu, Draco cảm thấy pháp lực nơi này rất lạ. Không hề có ác ý nhưng lại ấm áp, giống như trong giấc mơ kia. Nó hấp dẫn hắn, từ khi hắn bước vào nhà Harry Potter thì đã cảm thấy nó rồi, còn có một loại ma lực yếu ớt đang kêu gọi hắn.
Hermione nhìn chằm chằm Draco đến nửa giờ chưa từng rời mắt dù chỉ một giây, sợ Draco sẽ thừa lúc mình không chú ý mà bén lẻn lên lầu. Nhưng mà trước giờ gia tộc Malfoy luôn kiêu ngạo về khả năng tự chủ hơn người của mình. Draco kiên nhẫn nhìn bài trí trong phòng khách.
“Lâu rồi không gặp.”
“Ha ha, không phải hai ngày trước vừa gặp tại Cục Tư pháp ở Bộ à? Tại sao cậu lại đến đây?”
“Đây là nhà của Harry Potter?”
“Ừ, đừng nói sang chuyện khác, sao cậu lại đến đây?” Hermione đánh giá Draco, trong lòng thấp thỏm lo lắng.
“Harry Potter có con à?” Draco chỉ vào bộ đồng phục trẻ con treo trên ban công. Hermione cũng không giấu diếm mà thoải mái thừa nhận, cô biết nếu giấu một Slytherin chỉ thêm kích thích óc khám phá