-Ừ… vẫn chưa chết, chỉ bị thương khá nghiêm trọng mà thôi…
Chopper sau khi thoát khỏi sung sướng của chiến thắng đầu khi làm hải tặc thì lại đi đến kiểm tra thương thế cho thần quan Gedatsu bị hắn đánh.
Sau khi phát hiện vết thương không nguy hiểm đến tính mạng thì thở phào nhẹ nhõm nói.
-Đi tìm các anh thôi… Không biết họ sao rồi?
Sau khi lấy lại bọc thuốc, Chopper tiếp tục lên đường tìm kiếm đồng bọn của mình.
Vì không có mục tiêu, thế là Chopper dạo vòng quanh chiến trường.
Trên đường đi, không biết hắn đã cứu trị bao nhiêu người rồi, từ thần binh đến người Shandian.
Bọc thuốc phía sau của hắn cũng đã không còn, tất cả vật dụng y tế được hắn mang theo đều dùng hết, đến nỗi, hắn phải dùng áo quần rách nát trên đất, sau khi làm sạch thì thay cho bông băng.
-Cái dây leo này lớn và to quá.
Hơn nữa còn rất cao… Không biết các anh, các chị có ở trên đó không?
Chopper nhìn lên thành phố ở lưng chừng dây đậu lớn lẩm bẩm, hắn quyết định leo lên đó để tìm đồng đội.
…
Trở lại với Yaki,
Lúc này, Yaki vẫn dẫn theo Nami và Aisa đi về hướng chiến trường, chính là nơi dây đậu khổng lồ kia.
Bọn họ đã đi qua khu rừng âm u lúc nãy, bây giờ bọn hắn đã cảm nhận được ánh sáng mặt trời trên da của mình.
Có điều, bên cạnh, cách bọn hắn không xa, vẫn còn một cặp mắt cực lớn nhìn chằm chằm bọn hắn.
Chính là con rắn lớn muốn ăn Nami và Aisa lúc trước.
-Yaki, con rắn kia vẫn theo chúng ta kia…nhưng rất kỳ quái.
Hình như nó không muốn tấn công chúng ta nữa mà chỉ nhìn chằm chằm vào con mồi.
Nami thấy con rắn lớn kia vẫn bám theo thì có chút lo lắng nhưng nàng kỳ quái là con rắn kia không có ý định tấn công mọi người nữa.
Chỉ ở xa xa bám theo con mồi của mình.
-Bởi vì từ lúc chúng ta ra khỏi khu rừng âm u kia, nó đã không có cơ hội tấn công chúng ta nữa.
Bây giờ, nó giống như một thợ săn đang ẩn nút, chờ đợi cơ hội tiếp theo.
Yaki lắc đầu cười nói.
-Hình như có người đang chạy về phía bên này…
Bỗng nhiên, Aisa đang trốn sau lưng Nami lên tiếng khiến hai người Yaki và Nami kinh ngạc.
-Cậu không cảm nhận được người đến sao, Yaki?
Nami kinh ngạc quay sang hỏi Nami.
Thường thì người phát hiện kẻ địch đầu tiên sẽ là Yaki chứ không phải ai khác nhưng lần này lại là cô bé Aisa.
-Tớ nghĩ cô bé có năng khiếu rất lớn về Haki quan sát đấy.
Cảm nhận của cô bé rộng hơn của tớ rất nhiều.
Hơn thế nữa, cô bé không cần tập trung để cảm nhận, Haki quan sát của cô bé lúc nào cũng được mở ra.
Yaki gật đầu cười khổ nói.
Hắn ngày ngày tu luyện mới đạt được cảnh giới bây giờ.
Thế mà cô bé này sinh ra đã có, người với người tức chết người mà.
Nhiêu lúc hắn cảm thấy cô bé này mới là nhân vật chính của thế giới này vậy.
-Là sao?
Nami khó hiểu hỏi.
-Như cái bếp lửa của Sanji đấy, lúc cần dùng thì mới mở lên nhưng cô bé này bếp lửa lại luôn luôn bật.
Auto mode.
Yaki cười giải thích.
Thật ra hắn cũng có thể bật auto mode cho Haki quan sát nhưng hắn cảm thấy không cần thiết.
Vì thế, lâu lâu hắn mới mở ra Haki quan sát, có điều, dù không mở Haki quan sát, giác quan thứ sáu của hắn vẫn rất nhạy, dễ dàng cảm nhận được nguy hiểm.
Với lại, Haki quan sát của hắn hơi không bình thường một chút.
Chỉ cần hòa cùng năng lượng trong người, hắn có thể cảm nhận được rất nhiều thứ, thậm chí thấy rõ như thứ đó được đặt ở trước mắt vậy.
-Bao nhiêu người đang đến thế?
Yaki quay sang hỏi Aisa.
Có một cái máy phát Haki quan sát tự động, hắn không cần thiết phải bật auto mode.
-Hai người… rất mạnh…?
Aisa nhìn Yaki nói, trong mắt cô bé vẫn hiện lên chút sợ hãi khi nhìn hắn.
-Ồ, rất mạnh sao? Mạnh hơn anh không?
Yaki cười tươi hỏi, chỉ thấy cô bé Aisa kịch liệt lắc đầu, sau đó không dám nhìn thẳng Yaki nữa.
Hắn thấy cô bé thế thì chỉ lắc đầu, cười