"Ta đã sớm làm thủ tục bảo lưu kết quả học tập cho cháu, vậy cháu còn lo lắng điều gì?"
Thấy ông nội quá quan tâm tới mình, tôi vội đỡ lời:
"Thật sự không có gì đâu ạ."
"Là chuyện tình cảm riêng tư quá khó nói?" Ông ngoại sắc bén hỏi một câu khiến tôi cứng miệng không biết trả lời thế nào cho phải.
Đúng là người trải qua gần một đời người có khác, mắt luôn nhìn thấu từng tiểu tiết một...
"Ta nói đúng rồi?"
Tôi bất lực gật đầu.
Ông ngoại không nói thêm câu nào, trầm ngâm ngồi trên ghế.
Sau đó cầm lấy bàn tay tôi, vỗ nhẹ...
"Không sao, trên đời này không thiếu đàn ông.
Qua tối nay, cháu hợp mắt anh chàng nào cứ nói với ta, ta sẽ đứng ra làm mối cho cháu."
"Ôi thế thì không được đâu ạ! Cháu có lỡ thích người đó thật thì dở lắm, vì như thế cháu sẽ trở thành dâu con của người ta và không thể thường xuyên chăm sóc ông.
Cháu còn muốn ở bên chăm sóc ông thật lâu thật lâu nữa kia mà!" Tôi lém lỉnh đáp lại.
Nhờ lời nói của ông ngoại, tâm trạng tôi tốt lên rất nhiều.
Còn ông ngoại cười lớn như nghe chuyện buồn cười nhất thiên hạ.
Nhưng trong mắt là ngập tràn niềm vui:
“Được, được lắm.
Cháu gái của ta đã trưởng thành rồi.
Còn muốn mãi ở bên chăm sóc thân già này nữa.
Đời này ta có đứa cháu ngoan như cháu thì không còn gì mãn nguyện hơn nữa.
Ông ngoại thương cháu nhất.”
Tôi bẽn lẽn nép vào người ông ngoại, hơi cúi người xuống cho ông cụ xoa đầu.
Mỗi lần tôi làm nũng với ông, tôi có cảm giác mình đang trở lại lúc còn thơ bé hay được người lớn cưng nựng, xoa đầu và tôi cũng rất thích cảm giác đó.
Tôi uớc ao bản thân biến thành một con nhóc...!để không phải chịu những niềm đau của người lớn.
Chiếc xế hộp hạng sang tôi không biết tên đang đi lên tuyến đường cao tốc đô thị vành đai 3 trên cao với tốc độ khá nhanh.
Trong xe rất êm không nghe thấy một tiếng động nào ở bên ngoài.
Qua một lớp rèm che dày cộp, dù không nhìn tôi vẫn cảm nhận sự chuyển động của những phương tiện khác đang liên tục vượt lên trên xe của ông cháu tôi.
Đúng là đường cao tốc có khác, xe nào cũng phóng hết tối đa.
Bây giờ mới hơn 6 giờ nhưng sắc trời dần tối mịt.
Chiếc xe men theo lối đi xuống bên phải, hoàn toàn thoát ly khỏi đường cao tốc trên cao và rất nhanh nhập vào làn xe cộ đông đúc ở bên dưới.
Tôi vén rèm, nghển cổ nhìn cảnh quan ở bên ngoài và chợt nhận ra mình đang đến một nơi rất quen mắt.
Nếu nhớ không nhầm thì đây chính là con đường phía sau thông đến Đại lộ Thăng Long.
Tôi nhíu mày nhìn...
"Bữa tiệc chào mừng cháu diễn ra tại khách sạn JW Marriott, chính là khách sạn lần trước đưa cháu trở về nhờ một tấm ảnh đó." Ông ngoại biết tôi đang thắc mắc điều gì liền lên tiếng giải đáp.
"Nếu không phải ở khách sạn đó thì không biết đến bao giờ ta mới tìm lại được cháu gái của ta.
Tất nhiên tiệc chào mừng ta phải tổ chức tại đó rồi." Ông ngoại nhìn tôi cười hiền từ.
"Dạ." Tôi cảm