Ông ngoại tuy đi chậm nhưng vẫn nhất quyết không để tôi dìu, dắt tôi đi lên bục sân khấu.
"Lúc đầu ta định chuẩn bị theo ý của mình nhưng khi biết cháu không thích những thứ quá xa hoa và cũng chưa quen dần với nó thì ta quyết định thay đổi.
Ta tổ chức một bữa tiệc đơn giản thế này, có làm cháu hài lòng không?"
"Vâng cháu rất hài lòng, dù ông có làm gì cháu cũng đều vui hết á." Tôi vui vẻ cười toe toét với ông ngoại.
"Được, tốt lắm." Ông ngoại hạnh phúc cười lớn, sau đó ra tín hiệu ngầm với chú Trung.
Chú Trung hiểu ý, cầm lấy mic từ tay cô nhân viên xinh đẹp đưa cho ông cụ phát biểu.
"Lời đầu tiên, ta xin cảm ơn các vị quan khách đã bớt chút thời gian quý báu đến dự buổi tiệc ra mắt đứa cháu ngoại thứ hai của ta: PHAN HOÀNG MY!!!"
Nhắc đến tên mới của tôi, ông ngoại hô to bằng chất giọng sang sảng đầy uy quyền khiến cái tên vang xa khắp hội trường rộng lớn.
Ông vừa dứt lời ngay lập tức cả hội trường ngập tràn trong những tràng pháo tay giòn giã.
Đợi tiếng vỗ tay thưa dần và ngớt hẳn, ông cụ mới tiếp tục nói:
"20 năm là cả hành trình dài đối với một con người.
Phàm là con người ai sinh ra đều phải trải qua những giai đoạn: từ một bào thai trong bụng mẹ sinh ra và lớn dần theo năm tháng, trải qua 12 năm miệt mài đèn sách học thành tài rồi tốt nghiệp ra trường đi học đi làm.
Tất cả mọi người ở đây ai cũng từng trải qua giai đoạn như thế và luôn luôn có người thân yêu theo sát cánh bên cạnh.
Nhưng cháu gái ta thì không được như vậy, trong 20 năm dài đằng đẵng ấy thân là ông ngoại nhưng cháu nó được sinh ra ở đâu, đặt tên là gì, lớn lên trông như thế nào, học hành ra làm sao ta đều không hề hay biết.
Bao năm qua ta đã không làm tròn trách nhiệm của một người ông ngoại.
Chính vì thế để lấp đầy lỗ hổng bị thiếu hụt ta quyết định đưa cháu gái về, cho cháu gái ta hưởng trọn vẹn hào quang của gia tộc họ Phan ngày hôm nay!"
Tôi đứng bên cạnh, nghe ông ngoại phát biểu cảm động suýt phát khóc tới nơi.
Tiếng vỗ tay rào rào mãi không ngớt...!tai tôi tuy sắp bị ù đi bởi âm thanh náo nhiệt ấy.
"Và bây giờ ta chính thức tuyên bố: Khai tiệc!"
Ngay sau khi ông cụ hô vang, bên dưới bục sân khấu không khí đang sôi nổi như bùng nổ.
Cùng lúc ấy, ông ngoại cầm chai rượu Champagne mà chú Trung đem lên, bắt đầu khui mở chai Champagne.
Với tiếng nổ khi khui chai và cảnh tượng sủi bọt như làm dâng trào cảm xúc cho mọi người, ông ngoại rót rượu và đưa cho tôi một ly.
Tôi nghe lời nhận lấy, cùng ông ngoại nâng cao ly rượu trong tay và quan khách đứng bên dưới cũng đồng loạt nâng ly rượu hô to:
"PHAN LÃO GIA!!!"
"PHAN HOÀNG MY!!!"
Trong không khí náo nhiệt, để mừng tôi trở