Khi tôi còn đang kẹt cứng trong đống câu hỏi thì Giang nói tiếp:
"Cho nên mẹ mình xấu hổ không dám gặp cậu vì lý do đó.
Nếu không phải vì tấm thiệp mời đang nằm trong tay mình này, thì chắc là mẹ mình không bao giờ nói ra sự thật."
Đúng là cũng có lúc tôi không nghĩ kẻ tung video và kẻ lén đặt camera là một.
Ông ngoại từng nói qua kẻ đăng bài là một tên đàn ông, tôi chẳng hận thù cá nhân với ai là đàn ông cả, ông Vũ thì càng không nói tới.
Chẳng lẽ có bi3n thái đột nhập vào phòng tôi? Khả năng đó càng không thể xảy ra.
Chìa khóa phòng là tôi cầm, làm gì có chuyện có người xông vào phòng mình thuê mà mình không biết.
Chưa kể tính tôi rất cẩn thận, cửa nẻo luôn luôn khoá và cài then nên không có chuyện người lạ giở trò trong phòng tôi.
Giang kể lại...!thế thì người đăng bài và người cài camera không thể là một rồi.
Một người phụ nữ ăn vận kín mít không nhìn rõ mặt...!tôi làm gì có quen với ai là nữ đâu nhỉ? Cũng không có tư thù với ai là nữ hết...
"Mẹ cậu có nhớ vóc dáng hay mùi hương người đó dùng không?" Trong đầu tôi bỗng nhấp nháy ra tên một người nhưng không chắc chắn lắm.
"Người đó cao tầm 1m 65, còn mùi hương thì...!mẹ mình không sử dụng nước hoa nên không rõ."
Tôi bóp cằm, bác Giang không biết thì chẳng ai biết được cả.
Cao 1m65 à? Tôi nghĩ ra được một người cũng cao như thế, nhưng vội lắc đầu lia lịa.
Không có khả năng! Chiều cao thì đúng đấy...!mà chị ấy từng nói mình về nước cách đây không lâu...!còn chuyện đó xảy ra trước đấy hơn một tháng lận...!thế thì chắc không phải chị ấy rồi.
Tôi đang mải suy nghĩ bỗng có tiếng gõ cửa cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi.
Ngay sau đó, một cái đầu thò vào ú òa làm tôi hết cả hồn.
"Thằng quỷ xứ này!" Tôi đứng dậy đi đến đánh cốc một cái lên đầu Minh Khôi.
"Mày có biết mày suýt dọa tao bị tuột đường huyết không?"
"Mày tuột thì tao lại kéo cho mày, có cần tao sang nhà bếp xin cốc nước đường hộ không?" Nó ngả ngớn cười trêu tôi.
"Mày cút xéo sang chỗ khác đi!" Tôi làm động tác xua đuổi nhưng nó mặt dày bá cổ Trường Giang.
"Ghê gớm! Này nhá hiện giờ mày đã là một tiểu thư rồi thì cư xử cho giống tiểu thư đi! Hở một tí là đòi đánh đuổi người ta, mày cứ thế là không có anh nào yêu đâu, Giang nhể?" Khôi quay mặt sang hỏi cậu, cậu chỉ mỉm cười không đáp lại.
"Đối với mày thì tao mới thế thôi!" Tôi ngúng nguẩy bĩu môi.
"Thôi tao với Giang không làm phiền mày nữa.
Chúc mày ngon miệng nhớ!" Nó lại ngả ngớn cười, khoác vai Giang đi ra ngoài.
"Sơn Ca, hẹn gặp lại!"
Tôi vẫy tay tạm biệt hai người.
Minh Khôi có mặt ở đây không khiến làm tôi bất ngờ.
Vì sao ư? Vì tôi có nói qua cho nó biết tôi được ông ngoại đón về (nhưng đã giấu nhẹm chuyện tôi bỏ đi), cũng có nói chuyện qua video