Đang mải ngắm nhìn, một giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe thấy gọi tên tôi khiến tôi đang ngẩn người bỗng sực tỉnh.
"Sơn Ca!"
Tôi xoay người lại nhìn chủ nhân của giọng nói đó.
"Chào cậu, đã lâu không gặp.
Dạo này cậu ổn chứ?"
Vẫn là chủ nhân của giọng nói đó tiếp tục hỏi han tôi.
"Ừ mình khỏe, chào cậu! Vậy còn cậu thì sao, Trường Giang?"
"Mình không được ổn cho lắm." Cậu miễn cưỡng nở một nụ cười nhẹ tênh.
Mọi người nghĩ đúng rồi đó, người đang đứng trước mặt tôi đây chính là Giang - cậu bạn tôi đi xem mắt và hẹn hò cách đây vài tháng trước.
Vì một lý do bất khả kháng, chúng tôi không thể tiếp tục duy trì mối quan hệ trong sáng và đẹp đẽ này.
Trông Giang vẫn thế, nhưng thứ tôi muốn thay đổi ở cậu là vẻ trầm tính cố hữu dường như đã quay trở lại giống trước kia.
Và còn trầm mặc hơn so với ngày đầu gặp mặt.
"Mau ngồi xuống đây nào, đứng mãi như vậy sẽ mỏi chân." Tôi chủ động kéo cậu ấy ngồi xuống ghế sofa còn mình thì ngồi đối diện.
Không khí trong phòng có hơi ngượng ngùng...
"Sơn Ca này, mình...!mình...!không phải mình cố tình tránh mặt cậu...!"
"Là vì mẹ cậu ngăn cản, đúng không?" Tôi tiếp lời.
Giang gật đầu thừa nhận.
"Mình phải công nhận bác gái quá quắt thật, là một người con chắc cậu cũng không dễ thở gì, rất ngột ngạt phải không?"
"Mình biết...!có thể mẹ mình trong mắt người khác là người nghiêm khắc và khó gần.
Nhưng đó là người sinh ra mình, mình không có quyền ghét bỏ."
Cậu ấy nói đúng, đấng sinh thành có tồi tệ cỡ nào thì đó vẫn là người thai nghén đủ 9 tháng 10 ngày mang nặng đẻ đau rồi sinh ra mình.
Muốn ghét bỏ cũng không thể nào mà ghét bỏ cho được.
Nếu so với Giang thì...!không biết nên nói tôi may mắn hay đáng thương nữa...
Những chuyện trước năm 10 tuổi tôi không còn nhớ rõ, ký ức về bố mẹ ruột thì lại quá nhạt nhòa...!Được bố Sơn nuôi dạy trưởng thành tôi rất biết ơn bố, mặc dù có lẽ bố đã giấu tôi rất nhiều chuyện liên quan đến gốc tích của tôi.
Tuy thi thoảng về thăm nhưng giờ tôi không thể cư xử bình thường như trước.
Bố cũng vậy, khi nghe tôi nói đang ở nhà bố mẹ đẻ...!bố áy náy nhìn tôi rất lâu.
Tôi hiểu mà, để một đứa trẻ 10 tuổi bị mất trí nhớ nói cho nó biết bố mẹ nó không còn thì thật quá tàn nhẫn.
Không còn cách nào khác bố đành nói dối tôi...
Còn tại sao bố lại nói ra tên trại trẻ mồ côi Tâm An trong khi hồi đó trại trẻ mồ côi chưa được xây dựng là thắc mắc lớn nhất trong tôi lúc này.
Có cơ hội, tôi phải hỏi rõ cho ra ngô ra khoai mới được.
"Mình biết, trước khi đuổi cậu mẹ đã nói những ngôn từ xúc phạm tới cậu.
Cho phép mình thay mặt mẹ xin lỗi cậu."
Giang toan đứng dậy để thực hiện động tác cúi đầu nhận sai, tôi hoảng hốt xông đến đỡ cậu ấy đứng dậy.
"Cậu việc gì phải làm thế?"
Gặp lại Giang, tôi rất muốn tảng lờ chuyện này.
Cậu ấy đã nói như thế thì tôi đành nêu rõ quan điểm của mình