Đến khi Ngô Đình Khải kể chuyện xong thì đã qua rất lâu.
Lúc này, Khiết Nhan đã ghé vào trong lòng Ngô Đình Khải ngủ thiếp đi.
Nhìn dáng vẻ ngủ say đáng yêu của nhóc con, Ngô Đình Khải không nhịn được mà hôn lên trán cô bé một cái.
Sau khi trở lại thành phố Thục, chuyện mà anh muốn làm nhất chính là mỗi ngày được yên ổn chăm con, và mỗi ngày có thể được nhìn thấy người mà mình yêu.
Cuộc sống yên bình như vậy, đối với Ngô Đình Khải mà nói là một loại xa xỉ.
Đồng thời, anh cũng rất tận hưởng cuộc sống như vậy.
Đáng tiếc, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!
Ngô Đình Khải biết, chuyện xảy ra trong mấy ngày sẽ khiến cho rất nhiều người và chuyện xuất hiện làm loạn.
Thế nhưng mặc kệ bên ngoài có sóng to gió lớn đến cỡ nào, Ngô Đình Khải đều thề, nhất định phải ngăn chặn những nguy cơ này ở bên ngoài gia đình nhỏ này.
Cái người ẩn núp ở phía sau, muốn âm thầm điều khiển cuộc sống của mẹ con Như Ý kia, anh nhất định sẽ đào bọn họ ra ngoài.
Nghĩ xong những chuyện này, Ngô Đình Khải bế Khiết Nhan lên, nhẹ giọng nói với Lý Như Ý: "Anh bế nhóc con đi ngủ.
"
"Chờ anh trở về, chúng ta trò chuyện suốt đêm!"
Lý Như Ý nhìn bóng lưng rời đi của anh, ngẩn ra!
Hóa ra chồng của cô lại là anh hùng lớn nhất Hoa Hạ, lại là Long soái vô địch nổi tiếng toàn thế giới!
Đến khi Ngô Đình Khải trở về, ngồi xuống bên cạnh cô, cô vẫn chưa phát hiện.
Vươn tay, ôm eo!
Ngô Đình Khải ngửi mái tóc của Lý Như Ý, nhẹ giọng nhắc nhở: "Thân phận của anh, là tuyệt mật của Hoa Hạ.
"
"Trước đây giấu em là vì lo lắng thời gian quá gấp, nhất thời em không chấp nhận nổi, sẽ vô tình tiết hộ hành tung của anh ra ngoài.
"
"Thân phận của anh là bí mật tối cao, không thể tùy tiện để lộ!"
"Nếu như kẻ thù biết anh ở đâu, sẽ mang đến ảnh hưởng cực lớn cho Hoa Hạ.
"
"Hơn nữa, vị trí của anh ở trên cao, trong mấy năm nay đã đắc tội vô số kẻ thù.
"
"Địa vị của những kẻ thù đó đều rất lớn, cái mũi chó của bọn chúng nhạy bén lắm.
"
Những điều mà Ngô Đình Khải nói cũng không phải là nói quá.
Mà là nói đúng sự thật cho Lý Như Ý nghe, nói cho cô biết quan hệ lợi và hại trong đó.
Nghe Ngô Đình Khải nói những lời này, Lý Như Ý nghiêm túc nói: "Anh yên tâm, có chết em cũng sẽ không nói ra!"
Nói xong, cô ôm chặt lấy Ngô Đình Khải, nói khẽ: "Ngô Đình Khải, em nghĩ rồi, chuyện lựa chọn người làm chủ nhà mà ông nội nói ấy, em đổi ý rồi!"
Tâm trạng của Lý Như Ý rất không bình tĩnh, nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Ngô Đình Khải nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Anh nhờ là Lý Như Ý từng nói cô không muốn làm người ứng cử cho vị trí chủ nhà.
Chẳng lẽ, bây giờ lại muốn làm rồi?
Lý Như Ý nói khẽ: "Anh giỏi giang như vậy, người bên cạnh anh cũng đều rất giỏi giang, đều rất ưu tú, em không muốn bịt thụt ở đằng sau!"
Trong giọng nói của Lý Như Ý lộ ra sự kiên định.
Thân phận của Ngô Đình Khải cao như vậy, cô không muốn kéo chân anh.
Trên thực tế, lý do thật sự khiến Lý Như Ý ra quyết định như vậy vẫn là bởi vì Tô Nguyệt Mi.
Cô còn nhớ, Huyết Đồ nhìn Tô Nguyệt Mi bằng ánh mắt đầy khâm phục.
Cô cũng muốn trở thành người như vậy.
Cuộc sống mấy năm nay khiến cô hiểu rõ một chuyện.
Muốn khiến bản thân mạnh lên thì nhất định phải có đầy đủ mạng giao thiệp, có đầy đủ vốn liếng.
Mà những thứ này, bây giờ cô lại chẳng có gì.
Ngô Đình Khải nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại đột nhiên nghĩ như vậy?"
Lý Như Ý dịu dàng vươn tay vuốt ve hai gò má của Ngô Đình Khải.
Cô nói khẽ: "Cuộc đời dài như vậy, em không muốn, cũng không bằng lòng làm một cái bình hoa!"
"Em sợ, sợ trải qua cuộc sống nhàn hạ quá lâu, sẽ đánh mất chính mình.
"
"Em sợ, nhiều năm về sau, em và anh chênh lệch quá lớn, đến mức không có cả tiếng nói chung trong việc thổ lộ tình cảm.
"
"Em mong rằng nhiều năm về sau, chúng ta sẽ có cãi nhau, chứ không phải là anh luôn nhường nhịn hoặc là em luôn khúm núm.
"
!
Nghe Lý Như Ý nói những lời này, Ngô Đình Khải im lặng một lát.
Cô nói rất đúng!
Lòng người thay đổi thất thường, quả thật nên