Có thể điều động nhiều thế gia cùng ra tay một lúc như vậy chứng minh điều gì?
Chứng minh rằng đang có một bàn tay âm thầm điều khiển tất cả mọi chuyện.
Đúng là Huyết Đồ đang lo lắng điều này nên mới có thể cảm thấy sẽ xảy ra chuyện lớn.
Hừ, trên lãnh thổ Hoa Hạ, há lại có thể để bọn xấu làm xằng làm bậy!
Ngô Đình Khải nói với giọng điệu lạnh lùng: "Mở vệ tinh điều tra ra, dù những người này trốn kiểu gì thì cũng phải lật ba lớp đất lên tìm ra cho tôi.
"
"Lãnh thổ Hoa Hạ không một thế lực nào được phép nhúng tay vào.
"
"Vâng!" Câu trả lời của Huyết Đồ rất vang dội và hùng hồn.
Cúp điện thoại, Ngô Đình Khải nhìn ánh mặt trời trên cao, im lặng không nói gì.
Tìm ra thế lực cướp ngục này chẳng qua chỉ là một khởi đầu mà thôi.
Quan trọng nhất là phải bắt được bàn tay to đang âm thầm đứng sau màn điều khiển tất cả mọi thứ.
Dám can đảm chạy vào Hoa Hạ, ông đây sẽ dạy mi có đến mà không có về!
Ngô Đình Khải hơi trầm ngâm rồi lẩm bẩm nói: "Phương Tây!"
"Lại ngứa da rồi à?"
Nếu điều tra ra những người này là tay sai của các quốc gia lớn phương Tây, NKD không ngại lại qua phương Tây một lần nữa.
Nếu các lực lượng ngầm phương Tây có bị xuyên thủng hết thì cũng là do bọn kia ngứa da thôi.
Đã vậy thì cứ đánh gãy hết xương cốt chúng đi là được rồi!
"A~"
"Cha ơi cha ở đâu đó?"
Ngay lúc NKD đang trầm ngâm suy nghĩ thì tiếng kêu của Khiết Nhan truyền tới.
Trong nháy mắt, toàn bộ chiến lược chinh phục cả thế giới trong đầu NKD biến mất hết.
Một nụ cười dịu dàng nhanh chóng xuất hiện trên khuôn mặt lạnh như băng của anh.
Người đàn ông có cao ngạo đến đâu cũng phải cúi đầu trước mặt con gái của mình cả thôi!
Thân là Long soái địa vị cao lại nhặt cái tất nhỏ màu hồng nhạt bị cô nhóc kia ném lên sô pha lên rồi cười nói: "Cha đây!"
Anh đi vào phòng ngủ, nhìn thấy cô nhóc kia đang chơi với Bé Xám.
NKD hỏi thử: "Khiết Nhan à, sau này con có thể tự mình mặc đồ ngủ đó!"
Anh cũng không muốn cứ cưng chiều cô nhóc này mãi, tránh việc chiều quá sinh hư.
NKD nói thầm với bản thân rằng từ hôm nay trở đi sẽ bắt đầu con đường độc lập tực chủ của Khiết Nhan!
Kết quả là cô nhóc kia ngay cả đầu cũng không ngẩng lên đã lắc lắc: "Không thể đâu ạ!"
Không thể ư?
NKD nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao?"
Nghe thấy vấn đề này, Khiết Nhan chầm chậm ngẩng đầu lên, vô cùng đáng thương hỏi: "Cha, cha không thương Khiết Nhan nữa hả?"
Thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương của cô nhóc, NKD nhận thua đầu hàng ngay lập tức.
Đi em gái mi đi chứ ở đó mà độc lập tự chủ, sau này rồi nói!
Giờ anh mới nhận ra mình sẽ không thể làm một người cha nghiêm túc được.
Vai phản diện vẫn nên để Như Ý làm đi, còn anh đảm nhận vai cha hiền là được rồi!
NKD cong thắt lưng xuống nói với vẻ bất đắc dĩ: "Sợ con thật luôn đó!"
Anh biết trái tim mình không thể nào nhẫn tâm được.
Anh đã từng trải qua rất nhiều đau khổ nên anh không muốn con mình phải chịu chút đau khổ nào.
Mặc dù anh vẫn luôn biết làm như vậy là không đúng.
Khiết Nhan thấy mưu kế thành công thì cười khanh khách không ngừng.
Dạy dỗ xong cô nhóc kia, anh lại để cô bé ăn cơm.
Lúc Ngô Đình Khải đang chuẩn bị hai khẩu phần ăn thì có tiếng chó sủa ngoài cửa.
Bé Xám đang phe phẩy cái đuổi nhỏ uống canh thịt nghe thế cũng kêu theo, sau đó vọt thẳng ra ngoài cửa trong nháy mắt.
Tiếng chó kêu này là của Sói Trắng!
Ngô Đình Khải thuận tay cầm cái sào phơi quần áo lên rồi nhấc chân đi về phía cửa.
Con chó này cả đêm hôm qua không trở về nhà, bây giờ đến giờ cơm lại lon ton chạy về!
Hừ, bóp đúng chỗ rồi đấy!
Không dạy mi một trận mi sẽ không biết ai mới là cha mi!
Ngô Đình Khải vừa đi tới cửa, điện thoại đã vang lên.
"Long soái, đã tìm được rồi!"
"Kẻ kia đang chạy trốn về phía Nam, trong đó có mấy người là cao thủ, đã có mấy anh em hy sinh rồi.
Tôi sẽ đuổi qua đó trợ giúp ngay bây giờ!"
Trong điện thoại, giọng của Huyết Đồ truyền ra.
"Răng rắc!"
Cái sào phơi quần áo trong tay Ngô Đình Khải bị anh siết cho gãy đôi.
Đáng chết!
Dám ra tay ở Hoa Hạ!
Dám làm chiến binh dưới tay mình bị thương!
Vẻ mặt NKD trở nên lạnh lùng, trông cứ như sông băng chục nghìn năm không thay đổi vậy, lạnh thấu xương.
Anh nói với giọng điệu lạnh lùng: "Chia sẻ vị trí cho tôi, giữ chân bọn chúng đi!"
"Dám làm chiến binh Hoa Hạ bị thương, bọn chúng sẽ phải trả giá đắt gấp trăm nghìn lần!"
Trong giọng nói lạnh thấu xương của anh còn ẩn chứa một hơi thở ngang ngược không thể kháng cự.
"Vâng!" Huyết Đồ nghe thấy vậy thì chấn động!
Huyết Đồ vốn tưởng rằng sau khi Long soái về nhà thì luôn đắm chìm trong sự dịu dàng, hẳn là sát khí sẽ yếu bớt đi.
Bây giờ xem