Mỗi người phụ nữ ai cũng đều có sự tự tin bẩm sinh về ngoại hình của mình.
Hơn nữa, phụ nữ dù có xấu xí đến đâu cũng không muốn người khác nói mình xấu.
Huống chi Hoa Hồng Đen vốn cũng không xấu xí.
Lý Như Ý vội vàng ôm Khiết Nhan vào lòng bảo vệ cô bé, run giọng nói: "Bé ngoan, đừng nói chuyện!"
Thế nhưng, Khiết Nhan lại bướng bỉnh ngửa đầu cao lên nghiêm túc nói: "Dì này thật sự rất xấu mà!"
Hoa Hồng Đen chậm rãi quay đầu nhìn Khiết Nhan, bà ta chậm rãi giơ súng lục lên, lạnh lùng nói: "Quỷ nhỏ, mày nói lại lần nữa!"
Trong lòng mọi người cả kinh, nghe đồn Hoa Hồng Đen máu lạnh không có tình người, nhưng chẳng lẽ bà ta lại muốn ra tay với một đứa nhỏ sao?
Lý Như Ý vô cùng hoảng sợ, cô vội vàng lấy thân mình bảo vệ Khiết Nhan.
Lúc này, cô cảm nhận được mình bị bóng tối bao trùm, khi cô ngẩng đầu nhìn mới biết thì ra là Ngô Đình Khải đã đứng lên.
Ngô Đình Khải nghênh đón họng súng, từng bước đi tới chỗ Hoa Hồng Đen: "Cất súng của bà vào!"
Giọng nói của anh giống như đến từ Cửu U Địa Ngục, lạnh đến thấu xương.
Những người khác thấy Ngô Đình Khải nghênh đón họng súng đi tới chỗ Hoa Hồng Đen đều ồn ào la lên: "Tên nhóc này không muốn sống!"
"Cậu ta chết chắc rồi, còn dám khiêu khích Hoa Hồng Đen như vậy!"
"Cậu ta sợ mình chết chưa đủ nhanh sao?"
"Kỳ này toi rồi, Hoa Hồng Đen thật sự dám nổ súng đó.
"
Giang Uyển Quân thương tiếc nhìn Ngô Đình Khải một cái, quả thật tính cách và lòng can đảm này không tồi.
Thế nhưng đáng tiếc, anh lại đắc tội với Hoa Hồng Đen.
Lý Thiên Ân và Bàng Phúc Thịnh nhìn nhau cười, âm thầm khẩn cầu: Nổ súng đi, nổ súng nhanh lên!
Mặt Lý Như Ý xám xanh, làm sao bây giờ, Hoa Hồng Đen kia không sợ trời không sợ đất, vậy lúc này ai có thể giúp Ngô Đình Khải đây?
Thế nhưng, thực tế lại trái ngược hoàn toàn so với những gì họ nghĩ.
Trong mắt Hoa Hồng Đen thì Ngô Đình Khải giống như thần chết đang đi tới chỗ bà ta.
Bà ta rất muốn nổ súng nhưng lại phát hiện ngón tay bà ta giống như đã bị đông cứng, vốn không thể co lại được.
Bà ta nhận ra cơ thể bà ta đang run rẩy dữ dội, giống như đang sợ hãi cái gì đó.
Mà loại run rẩy này, chính bà ta cũng không kiểm soát được.
Nhưng Hoa Hồng Đen không biết, động tác cầm súng nhắm vào Khiết Nhan của bà ta đã chọc giận Ngô Đình Khải.
Bà ta đã bị khí thế của Ngô Đình Khải chế ngự, mà loại chế ngự này lại giống như một con thỏ con đang nằm sấp trước mặt một con hổ hung ác, bị con hổ hung ác này quan sát.
Cơ thể bà ta run rẩy, là loại run rẩy