"Anh rể, em còn tưởng là anh không đến." Có lẽ vì lần trước tham lam cái thẻ VIP của Lục Trần, nên Lâm Di Giai biểu hiện khá thân thiện với anh.
Còn phải nói, cái thẻ VIP đó dùng rất đã, mấy ngày hôm nay cô ta và mẹ cô mua sắm điên cuồng rất nhiều hàng xa xỉ ở trung tâm thương mại Tân Thiên Trạch, đến bây giờ vẫn chưa muốn trả lại cho Lục Trần.
"Sao có thể chứ." Lục Trần mỉm cười nói.
Nhìn thấy Lục Trần không sao, Lâm Di Quân cũng yên tâm, nhưng nghĩ đến mẹ mình không muốn gặp anh, cô cũng không biết nên nói làm sao.
Tuy cô đối với Lục Trần cũng có hơn giận vì nói mãi không nghe, nhưng sau trong thâm tâm cô cũng hi vọng Lục Trần sẽ không bị người nhà vợ xem thường nữa.
"Bố ơi, lại đây ngồi với con đi." Kỳ Kỳ quay qua Lục Trần gọi.
"Ừ, bố đây." Lục Trần mỉm cười rồi đi đến ngồi xuống bên Kỳ Kỳ
"Cái đó là quà cậu mang đến tặng cho bố cậu sao?" Vương Tuyết nhìn cái túi màu xanh trong tay Lục Trần hỏi.
"Vâng ạ, một chút thành ý, bố vẫn chưa đi làm về sao?" Lục Trần gật đầu, rồi để cái túi lên bàn trà uống trà.
Bởi vì cái túi có màu xanh nên mấy người họ không thể nhìn thấy bên trong có gì, nhưng mà nhìn thấy cái túi thường dùng của mấy tiệm tạp hóa, bọn người Vương Tuyết cũng chẳng có hứng mở ra xem thử là thứ gì.
Lâm Di Quân nhìn thấy trong mắt mẹ lóe lên tia khinh thường, không muốn bà ta nói ra câu nào khó nghe, bèn chuyển đề tài nói: "Mẹ, hôm qua con được thăng chức lên chủ quản bộ phận kinh doanh rồi."
"Thật hả, vậy tiền lương chắc cũng tăng luôn hả. Cái công ty đó của con suýt nữa làm lũng đoạn luôn cả hệ thống phòng trộm của Du Châu rồi, tương lai chắc là tiền đồ rộng mở nhỉ." Vương Tuyết nghe vậy vui mừng nói, con gái có thành tựu thì dù là gả đi rồi thì người làm mẹ này cũng vui mừng từ tận đáy lòng thay cô.
"Lương cơ bản là sáu ngàn tệ, hơn nhân viên bình thường 20%, hơn nữa nếu nhân viên dưới cấp có thành tích tốt thì còn được thưởng thêm 5%." Lâm Di Quân gật đầu nói.
"Ai da, chị à, chị giỏi thật đấy, mới đến công ty đó có một năm đã thăng lên làm quản lý rồi, xem ra ông chủ đó của chị đúng là có mắt nhìn người nha." Lâm Di Giai cũng khen vài câu.
"Chị tài cán thế nào em cũng biết mà, chỉ là may mắn thôi." Lâm Di Quân cười nói, cô nói đều là thật, nếu như không phải cái người bí ẩn kia âm thầm giúp đỡ cô lấy được dự án của công ty bất động sản Lục Thành, thì cô căn bản không có tư cách leo lên chức chủ quản.
"Di Quân, con đừng xem thường bản thân như thế. Đúng rồi, bây giờ con đã thăng lên chức chủ quản, thì thu nhập cũng cao lên, sau này phải quản lý tốt thẻ ngân hàng, đừng có để tên vô dụng nào đó tiêu tiền lung tung." Vương Tuyết ám chỉ Lục Trần nói.
"Mẹ, Lục Trần cũng có công việc của anh ấy." Lâm Di Quân hơi ngại ngùng, có đương nhiên là biết mẹ cô đang ám chỉ Lục Trần, chỉ vì Lục Trần không đi làm, chỉ ở nhà ăn bám.
"À chị ơi, nghe nói công ty của chị bị người ta mua lại rồi, là cổ đông mới đề bạt chị lên chức chủ quản hả." Lâm Di Giai đột nhiên nói.
"Cổ động mới là ai thì ngoài Hạ Tổng ra thì trong công ty hầu như chẳng có ai biết, dù cho hôm nay anh ta mở cuộc họp quản lý thì cũng đội mũ, đeo kính đen, căn bản không biết được anh ta là ai." Lâm Di Quần lắc đầu, nghỉ đến bộ dáng thần bí của cổ đông mới, trong lòng lại thầm cười.
Nhưng cô cũng rất hiếu kỳ, cổ đông mới thật sự giống như anh ta nói là trông rất quê mùa sao?
"Dù sao thì cũng đã được thăng lên chức chủ quản, sau này cố gắng làm việc đi, chuyện nhà cứ giao cho Lục Trần, cứ biểu hiện cho tốt trước mặt cổ đông mới." Vương Tuyết dặn dò.
"Vâng, con biết rồi. À, lý do lần này con được thăng chức chủ quản, là con lấy được cái dự án của công ty bất động sản Lục Thành, cái dự án đó ngay cả tổng giám đốc của bọn con cũng không lấy về được. Thật ra thì con cũng bị bên bất động sản Lục Thành từ chối vài lần, đến lúc con muốn bỏ cuộc rồi thì không biết là ai gọi điện thoại cho Vương tổng bên