"Cậu nói cái gì? Hồ Hồng trước là giúp tôi, bây giờ giúp Di Quân, thế mà cậu dám nói nó không có tư cách để cậu cảm ơn?" Vương Tuyết không ngờ rằng Lục Trần dám cãi lại bà, lập tức nổi giận.
Lục Trần bình thản, quay sang phía Hồ Hồng, trầm giọng nói: "Cậu dám gọi điện thoại hỏi bố cậu, là ông ta sau khi nói chuyện với Lục Trung thì mẹ tôi mới lấy được hợp đồng kia của tập đoàn quân Duyệt không? Rồi cũng là ông ta gọi điện thoại cho Vương tổng của Lục Thành bảo Vương tổng đưa dự án của Lục Thành cho vợ tôi?"
"Tôi..." Đối diện với chất vấn của Lục Trần, Hồ Hồng hơi hoảng loạn, bố hắn làm gì có bản lĩnh lớn đến thế.
Đừng nói đến đại gia Lạc Trung, cho dù là Vương tổng của Lục Thành, thì với cấp bậc của bố hắn cũng không thể tiếp xúc được, hai chuyện kia hoàn toàn không liên quan đến bố hắn.
"Anh rể, anh có ý gì? Vì anh là đồ vô dụng nên không muốn người khác có bản lĩnh sao? Nếu không phải bố của Hồ Hồng giúp đỡ vậy thì là anh chắc?" Nhìn thấy Lục Trần chất vấn bạn trai mình, Lâm Di Giai lập tức nạt lại.
"Có phải là anh giúp hay không không quan trọng, mấu chốt là tên nhóc kia có dám gọi điện hỏi bố hắn không hay thôi. Hoặc là mọi người có thể gọi điện thoại cho Lục Trung và Vương Khuê, số điện thoại của bọn họ con đều có, có muốn con cho mọi người không?" Lục Trần cười lạnh nói.
"Gọi thì gọi, đến lúc tự vả thì đừng có trách đưa em vợ như tôi không nể mặt anh." Lâm Di Giai cũng cười khấy nói.
Lục Trần nở một nụ cười khinh bỉ, để xem là ai mới là người tự vả.
"A Hồng, bây giờ cậu mau gọi điện thoại cho bố cậu đi, để cho ai kia biết nhà cậu giỏi như thế nào." Lâm Di Giai thôi thúc nói.
Lâm Di Quân và Vương Tuyết cũng nhìn Hồ Hồng. Hồ Hồng hơi do dự, trong lòng bây giờ một khoảng trống rỗng.
Nhưng theo sự ăn ý của hắn và bố hắn thì hắn quyết định lấy danh dự ra đặt cược một lần, nếu không để chuyện này bại lộ hắn không những mất hết danh dự, còn mất luôn cả cơ hội với Lâm Di Giai. Nghĩ là vậy, hắn kiên quyết lấy điện thoại ra gọi cho bố hắn.
"Bố, lần trước con nói với bố ra mặt nhờ đại gia Lục giúp đỡ chuyện của dì Tuyết, còn cả việc tìm Vương tổng nhờ ông ta đem dự án của Lục Thành cho chị Lâm Di Quân nhưng anh rể của Di Giai không tin, cứ bắt con phải điện thoại hỏi bố có phải thật không, bố giúp con nói rõ chân tướng với bọn họ đi." Tâm trí Hồ Hồng đang rất loạn, hắn muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Theo hiểu biết của hắn về bố hắn thì ông ta rất thông minh, mà hắn đã nói đến thế này, bố hắn nhất định hiểu ra tình hình rồi.
"Con trai à, bố đã nói với con bao nhiều lần rồi, làm người phải biết chừng mực, làm chuyện tốt cũng không nhất thiết phải nói ra, con vẫn còn non nớt quá. Người khác tin hay không thì liên quan gì? Con yêu Lâm Di Giai, âm thầm vì nó giúp đó là được rồi, nói ra làm gì để người ta cười cho. Được rồi, đừng để ý người khác nghĩ thế nào, tin hay không không cũng quan trọng, làm tốt việc của con là được rồi. Không nói chuyện với con nữa, vì giúp đó chị Di Quân của con, bây giờ bố phải mời Vương tổng đi ăn con nữa, tắt mắt đây." Bố của Hồ Hồng nói xong thì cúp máy luôn.
Hồ Hồng làm ra dáng vẻ không muốn nhắc lại, lời bố hắn nói người trong nhà chắc chắn đều nghe rất rõ rồi.
Bây giờ ngoài Lục Trần ra người trong nhà đều không nghi ngờ gì nữa, hơn. nữa trong lòng còn thầm thán phục bố của Hồ Hồng, đúng là rất biết thay người khác xử lý chiến trường, không hổ là sếp lớn của công ty lớn.
"Anh rể à, anh còn gì để nói không?" Lâm Di Giai kiêu ngạo nhìn Lục Trần hỏi.
"Anh rể, hi vọng anh vui với đáp án này." Hồ Hồng nhìn Lục Trần với khuyên mặt khiêu khích.
Lục Trần không để ý đến Lâm Di Giai, anh nhìn Hồ Hồng và cả người bố không biết xấu hổ của Hồ Hồng, hôm nay nhân sinh quan của anh đúng là được mở mang.
"Bố con các người rất giỏi, cực kỳ giỏi!" Lục Trần híp mắt, cười nói "Nhà cậu mở siêu thị đúng không, tôi hi vọng sau này bố con cậu sẽ không vì chuyện không biết xấu hổ hôm nay mà hối hận."
"Anh rể, chuyện nhà tôi mở siêu thị là thật, anh sẽ không vì chuyện bố tôi giúp đỡ chị Di Quân mà đến siêu thị nhà tôi để lừa đảo chứ?" Hồ Hồng cố ý trợn mắt, giả vời ngạc nhiên mà nhìn Lục Trần.
Lừa đảo?
Lục Trần