Lục Trần vô cùng tức giận. Đây đúng là ly Dạ Quang thực thụ, hơn nữa còn là ly Dạ Quang thời kì Nam Tổng.
Vậy mà Vương Tuyết trong chốc lát làm võ nó rồi, còn nói anh nhân phẩm tồi tệ, là thứ giả dối. Nhìn những mảnh vỡ của ly Dạ Quang trên sàn nhà, anh hít một hơi thật sâu, cố hết sức kìm nén cơn giận.
Lâm Đại Hải cũng vô cùng tức giận.
Ông vốn là một nhà khảo cổ, mặc dù ông không nổi tiếng như Vu Chính Đào, nhưng ông vẫn có khả năng phân biệt tính thực giả của đồ cổ.
Khi Lục Trần mang ly Dạ Quang ra, lại kết hợp với Vụ Chính Đào gọi điện thoại gọi nói với ông hôm nay có một chàng trai trẻ đã mua một chiếc ly Dạ Quang thời Nam Tống có giá trị ít nhất năm trăm vạn nhân dân tệ trong một cửa hàng đồ cổ, ông liền biết rằng chàng trai trẻ đó chính là Lục Trần, mà chiếc ly đất nhìn có vẻ không đáng để mắt tới kia cũng chính là chiếc ly Dạ Quang đó.
Ông chỉ lưỡng lự vài giây, thật không thể ngờ lại bị chính vợ của mình đánh võ mất. Ông tức giận tới nỗi muốn thổ huyết.
"Bố à, bố là nhà khảo cổ, muốn chứng minh cái ly này có thực sự là ly Dạ Quang thời Nam Tống hay không chắc hẳn là rất đơn giản, con không hề lừa gạt bố, bố chỉ cần kiểm nghiệm qua là biết liền. Còn về việc mẹ nói sau này không cho phép con tới cái nhà này nữa, vừa hay con cũng đang có cái ý nghĩ đó, các biệt." Lục Trần từ tốn nói, ôm lấy Kỳ Kỳ với vẻ mặt vô tội, quay người rời khỏi.
Lâm gia đã không hoan nghênh anh, thì anh cũng chẳng có ý muốn đến nữa.
"Đúng là tên không biết xấu hổ, đây rõ ràng là một chiếc ly võ, đến người mù còn có thể nhìn ra, còn cần phải chứng minh à? Chỉ là tên phế vật mà thôi, bản thân có bao nhiêu bản lĩnh, lẽ nào trong lòng không biết sao? Ly Dạ Quang thời Nam Tống ít nhất phải mấy trăm vạn tệ mới có thể mua được, bản thân cậu ta còn đang nợ một nợ lớn, còn mua ly Dạ Quang thời Nam Tống, đang coi chúng ta là lũ ngu sao?"
Vương Tuyết vừa nhìn bóng lưng Lục Trần vừa chế giễu, cho đến khi Lục Trần đi ra khỏi cửa mới quay lại về phía Lâm Di Quân đang có gương mặt gượng gạo.
"Di Quân, trước đây không biết rằng con người của nó lại xấu xa đến thế nên mẹ không nói gì cả, nhưng giờ thì con cũng nhìn thấy rồi đấy, nếu vẫn còn đi theo loại người như nó, sau này không những hại con, mà còn hại cả Kỳ Kỳ, li hôn với nó đi, với điều kiện của con, cho dù là tái hôn,cũng có thể tìm được người đàn ông tốt hơn nó gấp trăm lần."
Lâm Di Quân trong lòng có chút buồn khổ, Lục Trần quả thực càng ngày càng khiến cô thất vọng rồi.
Tuy rằng giáo sư Vu Chính Đào đồng ý bỏ hai lăm vạn ra mua cái ly này, nhưng nhìn thế nào cũng không giống ly Dạ Quang.
Cho dù anh có muốn so sánh với Hồ Hồng, thì cũng phải tìm lí do hợp lí hơn chứ.
Thứ đồ vật hơn chục vạn nhân dân tệ, anh lại nhất quyết nói thành bảo vật mấy trăm vạn, đây không phải là tự đánh vào mặt mình sao.
"Đủ rồi! Bà đúng là cái loại phụ nữ phá gia, bà có biết vừa nãy bà ngu ngốc đến mức nào không?" Lâm Đại Hải thực sự không thể tiếp tục nhịn được nữa, đập mạnh một cái lên mặt bàn quát lớn.
Đem chiếc ly mà Lục Trần tặng đi bán, tùy ý thôi cũng phải được hơn năm trăm vạn tệ, vậy mà bị bàn tay của vợ mình đánh vỡ rồi. Làm sao mà không khiến ông tức giận được chứ.
"Ông, ông nói cái gì?" Tâm trạng Vương Tuyết vô cùng kích động, quay sang nhìn chằm chằm vào Lâm Đại Hải, gương mặt phủ đầy sự băng giá.
Bà không hề ngờ rằng người chồng trước nay chưa từng cáu gắt với mình, lại chỉ vì một thằng con rể rác rưởi mà lần đầu nổi giận với mình. Điều này khiến bà nhất thời không kịp phản ứng lại.
"Tôi nói bà là loại vợ khuynh gia bại sản, là đồ đần độn. Những lời Lục Trần nói lúc nãy là thật, chiếc ly này là ly Dạ Quang thời Nam Tống, bây giờ tôi sẽ kiểm chứng cho kẻ ngu đần như bà thấy!"
Lâm Đại Hải tức giận đùng đùng mở bình rượi vang ra, đổ cả bình ra cái bát lớn, sau đó nhặt những mảnh ly võ trên sàn nhà ngâm vào trong bát rượu.
Thấy Lâm Đại Hải thực sự nghiêm túc, Vương Tuyết hừ một tiếng, kìm nén sự tức giận trong lòng, đợi xem Lâm Đại Hải chút nữa sẽ giải thích như thế nào.
Lâm Di Quân cũng lờ mờ nhìn chằm chằm chiếc bát đang ngâm những mảnh ly vỡ.
Hai phút trôi qua, những mảnh võ lúc đầu nhìn có không đáng để mắt tới kia, lại bắt đầu có những thay đổi thần kì.
Chuyện vừa xảy ra khiến tất cả mọi người phải