Đối mặt với sự châm chọc của Phạm Minh, Lục Trần cười lạnh một tiếng, không nói đến lời thứ hai, liền mở chiếc vali da đen trong tay ra, từng tập tiền đỏ rực hiện ra trước mắt Phạm Minh.
"Chỗ này vừa vặn ba mươi vạn, mau cầm lấy tiền rồi cút đi." Lục Trần lạnh lùng nói.
Phạm Minh ngẩn người, ánh mắt khi vừa nhìn thấy chỗ tiền trong vali thì nét mặt liền cứng lại.
Hắn chẳng thể nghĩ tới một bảo vệ nhỏ bé như Lục Trần mà lại có thể nhanh chóng vay đủ ba mươi vạn như vậy. Ai mà hào phóng đến mức lại đi cho một bảo vệ lương có vài nghìn tệ môt tháng vay những ba mươi vạn thế chứ?
Lâm Di Quân cũng có chút kinh ngạc, từ tháng trước sau khi Lục Trần vay năm trăm tệ thì cũng không thể nào vay thêm được nữa, cô cũng không thể nghĩ ra được rốt cuộc Lục Trần vay số tiền ba mươi vạn này ở đâu.
Lục Trần vốn không phải là người ở thành phố này, hơn nữa ở đây cũng chỉ có một người bạn, mà người bạn đó cũng chẳng khá khẩm hơn Lục Trần là bao, một tháng cũng chỉ có lương vài nghìn tệ, lần trước thì có thể cho vay năm trăm tệ cũng đã là cực hạn rồi.
"Chỗ tiền này anh vay ở đâu? Anh không phải là đi vay nặng lãi đó chứ?" Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lâm Di Quân giận dữ hỏi Lục Trần.
Tình hình hiện giờ đã rất khó khăn rồi, nếu như Lục Trần còn đi vay nặng lãi nữa thì cái gia đình này của họ thật sự là sẽ bị hủy hoại trong tay Lục Trần mất.
"Cầm tiền rồi lập tức cút đi!" Lục Trần không để ý Lâm Di Quân chỉ lạnh lùng nhìn Phạm Minh nói.
Phạm Minh không lập tức rời đi, hắn cũng cười lạnh nhìn Lục Trần, thật ra mà nói ba mươi vạn tệ này chẳng là gì đối với hắn, hắn sở dĩ đợi Lục Trần về là để cho Lâm Di Quân biết người đàn ông hiện tại của cô là một kẻ phế vật như thế nào, tiện thể châm chọc Lục Trần một phen.
Nhưng không ngờ Lục Trần lại mượn được ở đâu về ba mươi vạn, điều này đúng là nằm ngoài dự liệu của hắn, cũng khiến hắn có chút không can tâm. Thế nhưng đây chính là cơ hội tốt nhất để hắn xúi giục Lâm Di Quân li hôn với Lục Trần.
"Lục Trần, anh đi vay nặng lãi sau này trả thế nào đây? Lẽ nào anh không biết như vậy có thể hủy hoại gia đình của mình, hủy hoại Di Quân sao?" Phạm Minh vẻ mặt nham hiểm cười cười nhìn Lục Trần.
"Thật lắm lời vô nghĩa" Lục Trần hừ lạnh một tiếng, liền trực tiếp túm cổ áo Phạm Minh kéo hắn đuổi ra ngoài.
"Anh... Buông tay ra!" Phạm Minh hoảng sợ, không nghĩ tới Lục Trần lại mạnh mẽ như vậy, nhất thời liền lớn tiếng hét lên.
Lâm Di Quân cũng bị hành động của Lục Trần làm cho kinh hãi, nhưng đợi đến lúc cô phản ứng lại thì Lục Trần đã lôi Phạm Minh ra ngoài phòng bệnh rồi.
"Lần sau còn đến bệnh viện nữa, tôi sẽ khiến anh cũng phải ở lại đây luôn" Lục Trần lạnh nhạt nói, đẩy Phạm Minh ngã ra đất, đồng thời ném vali tiền trước mặt hắn.
"Lục Trần, anh điên rồi sao còn không mau xin lỗi giám đốc Phạm đi" Lâm Di Quân vừa hay đuổi theo ra tới bên ngoài, vẻ mặt lạnh lùng trừng mắt quát Lục Trần.
Phạm Minh đứng dậy, vẻ mặt mưu mô nhìn Lục Trần cười lạnh nói: " Lục Trần, anh khá lắm, ngày mai gặp tại công ty".
Hắn nói xong liền xách vali xoay người bỏ đi, Lục Trần chẳng qua chỉ là một tên bảo vệ cỏn con, về đến công ty, hắn có hàng trăm loại phương pháp chơi lại Lục Trần.
"Giám đốc Phạm" Lâm Di Quân muốn đuổi theo thay Lục Trần giải thích, nhưng nghĩ lại thì lại thôi.
Cô xoay người nhìn Lục Trần, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Lục Trần, sao anh lại thô lỗ như vậy chứ, giám đốc Phạm đã chiếu cố giúp đỡ chúng ta, anh không cảm tạ người ta thì thôi lại đối xử thô bạo như vậy, anh còn biết đến đạo lí đối nhân xử thế không?"
Lục Trần cũng xoay người nhìn lại Lâm Di Quân, bỗng nổi lên chút giận giữ nói: "Anh đã nói rồi không cần hắn giúp đỡ, là em cứ nhất quyết phải mượn hắn tiền, hắn ta có tâm tư gì với em chẳng lẽ em không rõ sao?"
Lâm Di Quân ngẩn ra, liền tức giận nói: "Lục Trần, anh nói vậy là có gì? Anh cho rằng tôi tình nguyện cho anh ta cơ hội sao? Lúc trước nếu như không chịu nộp viện phí, thì bệnh viện sẽ bắt Kỳ Kỳ xuất viện, nếu như anh mượn được tiền sớm hơn chút, tôi còn phải đi mượn anh ta tiền sao? Lẽ nào anh không biết như vậy tôi cũng rất mệt mỏi sao?"
Lâm Di Quân vô cùng tức giận, nếu như không phải vì con gái, nếu như Lục Trần không vô dụng như vậy, thì cô có thể mượn tiền một tên mà cô ấy cũng có chút căm ghét sao? Cô có thể cười cười nói nói với hắn sao?.
Lục Trần dịu lại nhìn Lâm Di Quân, sau đó nói: "Em cứ trông Kỳ Kỳ đi, anh có chút việc ra ngoài một chút, chuyện tiền nong anh sẽ nghĩ cách."
Trong khoảng thời gian này hai người thường xuyên cãi nhau, anh cũng có chút phiền não. Anh muốn một mình tĩnh lặng một chút.
Vốn dĩ anh cũng muốn nói sự thật với