"Anh là ai? Vào đây làm gì?" Hạ Quân ngẩng đầu nhìn Lục Trần vừa xông vào phòng làm việc của mình nhíu mày hỏi.
"Giám đốc Hạ, anh ta là Lục Trần, bảo vệ ở phòng an ninh, anh ta cứ nhất định phải gặp anh, tôi cản không được anh ta." Thư ký vội vàng đuổi theo sau Lục Trần vào giải thích với Hạ Quân.
Cô ta nhìn Lục Trần bằng vẻ mặt rất tức giận, thật chưa từng thấy người đàn ông nào không có phong độ như vậy, không cho anh ta vào, anh ta liền đẩy cô ra rồi trực tiếp mở cửa bước vào.
"Lục Trần của phòng an ninh..." Hạ Quân nhớ lại một chút, liền nhớ ra chuyện sáng nay Phạm Minh hình như có nói qua với hắn về chuyện phải đuổi việc Lục Trần.
"Đúng, chính là tôi." Lục Trần ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của Hạ Quân, bình tĩnh nhìn hắn.
"Các người đuổi việc tôi cũng được, nhưng tại sao lại không thanh toán tiền lương cho tôi? Thậm chí ngay cả tiền đặt cọc cũng không trả lại? Hạ Tổng, hãy cho tôi một lời giải thích thỏa đáng." Lục Trần bình tĩnh nói.
Hạ Quân nhíu nhíu mày, nói: "Chuyện sa thải cậu tôi đã nghe qua rồi, cậu thường xuyên bỏ bê công việc, công ty chúng tôi thật sự không chấp nhận nổi cậu nữa, không thanh toán tiền lương cho cậu chính là ý của tôi, cũng là quy định của công ty."
Nếu Phạm Minh đã nói chuyện này với anh ta thì ít nhiều hắn cũng phải cho Phạm Minh chút thể diện.
Dù sao Phạm Minh cũng là giám đốc kinh doanh của công ty, năng lực cũng rất tốt, mỗi năm đều mang về cho công ty không ít hợp đồng làm ăn.
Mà Lục Trần bất quá cũng chỉ là một bảo vệ nhỏ bé, nếu đem hai người ra so sánh, đương nhiên sẽ không xem trọng chuyện của Lục Trần rồi.
"Quy định của công ty? Tại sao tôi chưa từng nghe đến, lẽ nào quy định của công ty không phải là cho nhân viên nghe theo à?" Lục Trần có chút tức giận, dù hiện tại anh ấy đã thừa kế sản nghiệp của gia đình rồi, có thể không cần để ý đến chút lương cỏn con này, nhưng đây là vấn đề nguyên tắc.
Công ty rõ ràng không có quy định này, hơn nữa anh ấy cũng không phải vô cớ bỏ bê công việc, mỗi lần xin nghỉ phép đều được cấp trên duyệt.
Hạ Quân là muốn giúp đỡ Phạm Minh để ức hiếp Lục Trần, thật sự nghĩ anh ấy vẫn chỉ là một tên bảo vệ cỏn con hay sao?
"Tôi là ông chủ của công ty này, tôi nói có quy định này tức là có, nếu cậu có khả năng để làm ông chủ thì cũng có thể tùy ý đặt ra quy định đó." Hạ Quân cười cợt nhìn Lục Trần, nếu đã quyết định giúp đỡ Phạm Minh thì sẽ không để ý đến môt Lục Trần không có vai vế gì.
Loại người thấp cổ bé họng này cho dù có để anh ta phản kháng cũng chẳng thể làm được cái trò trống gì.
"Các người quyết định ăn chặn chỗ tiền đó của tôi đúng không?" Lục Trần cười nói.
Trước đây, nếu bị ức hiếp như thế này anh ấy đúng là chẳng thể làm gì được. Nhưng hiện tại đã khác xưa rồi.
"Cậu cho là thế cũng được, nếu như cậu không phục, thì có thể gọi cảnh sát tới giải quyết, thôi được rồi, cậu đã không còn là nhân viên của công ty chúng tôi nữa, giờ có thể đi rồi." Hạ Quân nhún vai nói, bộ dạng như ăn hiếp Lục Trần.
"Hạ tổng đúng là Hạ tổng, cũng đủ kiêu ngạo lắm." Lục Trần nở nụ cười giơ ngón tay cái lên với Hạ Quân, nói thật sống đến hiện tại, anh ấy chưa từng bị ai làm nhục như thế này.
Đúng vậy, đối với Lục Trần, Hạ Quân chính là đang làm nhục anh ấy.
Đến Bồ Tát cũng còn có ba phần giận giữ, bị ăn hiếp sỉ nhục như vậy Lục Trần đương nhiên sẽ không đơn giản bỏ qua rồi, không phải ai cũng có thể làm nhục được anh ấy, cũng có thể ăn quỵt tiền của anh ấy trắng trợn như thế.
Anh ấy nhìn Hạ Quân rồi rút điện thoại ra gọi cho Lục Trung.
"Chú Trung, mất bao lâu để Điện Tử Đông Giai phá sản?" Lục Trần hỏi.
"Vậy phải xem giá cổ phiếu của công ty đó như thế nào, nếu giá cao thì cũng mất thời gian một chút, đương nhiên khiến một công ty bình thường phá sản thì ta cũng cũng sẽ không có lợi, nhưng nếu cậu chủ muốn thì không thành vấn đề." Lục Trung trả lời.
" Giá cổ phiếu của Điện Tử Đông Giai cũng chỉ một hai trăm triệu thôi, đích thân chú ra tay thì mất bao lâu?" Lục Trần cũng lười giải thích, Hạ Quân không phải rất trâu bò sao, có thể tùy ý sửa đổi quy định trò chơi, vậy thì anh ấy sẽ giúp hắn sửa hoàn thiện hơn.
"Một hai trăm triệu thôi sao, tôi còn tưởng là công ty có giá trị vài chục tỉ, công ty nhỏ như vậy thì chỉ mất nửa ngày là khiến họ phá sản thôi." Lục Trung cười nói.
"Được, tôi muốn trong hôm nay thấy họ phá sản." Lục Trần nói xong tắt điện thoại.
Anh ấy nhìn Hạ Quân lạnh nhạt nói:" Trên đời này, không có ai dám ăn chặn vô cớ tiền của tôi, nếu tôi không muốn, chỉ cần ăn của tôi một cắc tiền lẻ tôi cũng phải bắt hắn nôn cả bụng ra." Nói xong anh ấy liền quay người đi ra khỏi phòng.
Hạ Quân vẻ mặt cười lạnh, đối với những lời uy hiếp vô vị vừa nãy của Lục Trần anh ta vốn không hề để tâm.
Nếu Lục Trần có thực lực khiến công ty của anh ta phá sản thì sao còn phải đến đây làm bảo vệ chứ?
Nếu Lục Trần biết suy nghĩ trong lòng của Hạ Quân, thì anh ấy cũng chỉ cười nhạt mà thôi.
Sở dĩ ông mày đây đến