Khi đã bắt đầu mở lời, Đào Thiến Thiến cũng nói nhiều hơn: “Anh yên tâm, ông nội tôi tốt bụng lắm, chúng tôi tới thành phố Vịnh chơi, vô tình phát hiện ra cái thôn nhỏ này, biết người dân trong thôn không có tiền khám bệnh, ông bèn chữa bệnh miễn phí cho bọn họ. Hơn nữa y thuật của ông tôi cũng đỉnh lắm luôn, bất kể bệnh nhân của anh bị bệnh gì, chỉ cần ông ấy ra tay thì cũng khỏi hết”.
Nhìn cô gái mới khoảng hai mươi tuổi này, Hạng Tư Thành cũng cười nói: “Đúng thế, tôi cũng tin là thầy Đào Xá ra tay thì tất cả đều sẽ ổn!”
“Bọn họ là ai?”
Đào Thiến Thiến đáp lời: “Bọn họ là một đám nhà đầu tư, muốn trưng dụng đất đai của thôn Tiểu Hà. Vốn đây cũng là một chuyện tốt, nhưng giá đền bù của bọn họ còn không bằng một phần mười giá cả bình thường, như thế đâu phải là trưng dụng nữa, rõ ràng là ăn cướp mà!”
“Người dân không chịu, thế là bọn họ cứ tới quấy rối hết lần này đến lần khác, đúng là quá đáng!”
“Thiến Thiến, sao cô lại tới đây? Cô mau quay về đi, nơi này nguy hiểm lắm!”
Nghe vậy, Đào Thiến Thiến trợn tòn mắt: “Cái gì? Bọn họ có quyền gì mà đòi làm như thế?”
Cô gái này cũng là người có nhiệt huyết, lập tức đẩy mọi người ra, bước lên trước rồi chống tay vào eo: “Ai là người phụ trách, ra đây cho tôi!”
Đào Thiến Thiến trợn mắt lườm gã: “Anh chính là người phụ trách của bọn họ?”
“Ai cho anh cái quyền tự ý lập trạm gác cản đường, còn đòi san bằng cái thôn này, anh có biết tự ý phá dỡ là phạm pháp không?”
Gã đầu trọc cười phá lên: “Một cái thôn rách nát, tôi thích phá thì phá, ai quản được tôi?”
“Tôi nói cho cô biết, ở cái đất này, đội ngũ cải cách ruộng đất chúng tôi chính là luật pháp!”
Đào Thiến Thiến tức đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên: “Anh có tin tôi đi tìm luật sư kiện anh không?!”
“Được!”
Vừa nói, gã vừa giơ tay lên, định sờ vào khuôn mặt của Đào Thiến Thiến. Đào Thiến Thiến sợ tái mặt, thời khắc mà bàn tay của gã đầu trọc sắp đụng tới cô ta, một cánh tay vươn ra, ngăn cản động tác của gã.
“Thằng ranh, mày