Xoẹt!
Mồ hôi lạnh lăn dài trên trán gã đầu trọc.
Mặc dù tao không được đi học, nhưng nòng pháo đó thì tao thừa biết!
Nhận ra rằng mình đã chọc phải một nhân vật có máu mặt, gã đầu trọc hét toáng lên: “Mẹ kiếp, chúng mày tắt hết máy móc đi cho tao!”
Dứt lời, gã nhảy xuống xe, chậm rãi đi tới trước mặt Hạng Tư Thành, nét bặm trợn trên mặt biến thành nụ cười nịnh bợ. Gã lấy thuốc lá hãng Cửu Ngũ Chí Tôn ra, khách khí đưa ra một điếu: “Đại ca, thằng này có mắt không tròng, không biết đại ca bảo kê vùng này, có chỗ nào mạo phạm, mong đại ca bỏ quá cho!”
Gã đầu trọc nào dám càn rỡ nữa, chỉ biết cười làm lành: “Vâng vâng vâng, chị dâu nói đúng lắm, tôi cầm tinh con chó, cứ thích sủa bừa bãi thế đấy!”
“Tôi biết, tôi biết!”
“Vụ đền bù cho việc phá dỡ thôn Tiểu Hà thì sao?”
“Còn gì nữa?”
“Tuyệt đối sẽ tiến hành tốt công tác tư tưởng cho mỗi một người dân, tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện bắt ép, nếu tôi dám làm bừa, cô cứ việc lấy đầu tôi làm bóng đá!”
Sau đó, cô ta nói với thôn dân bên cạnh: “Chú Nhị Ngưu, chú cũng nghe thấy rồi đấy, cải cách là chuyện tốt, chúng ta cũng nên ủng hộ, vấn đề bồi thường thì chú cứ nói với anh ta đi!”
Thôn trưởng của thôn Tiểu Hà cầm chặt tay Đào Thiến Thiến, kích động nói: “Thật sự cám ơn các cháu nhiều lắm!”
Những người dân còn lại cũng tươi cười, đua nhau nói: “Đúng thế, đúng thế! Cô Thiến Thiến giỏi giang như thế, bạn trai cũng rất lợi hại, ngay cả xe tăng cũng tìm tới được, tôi lớn chừng này rồi nhưng mới thấy xe tăng lần đầu đấy!”
“Phải đó, Thiến Thiến, đến lúc kết hôn nhất định phải nói cho chú nhé, lát nữa về nhà, chú sẽ bảo cô may cho cháu một chiếc chăn đỏ!”
Vẻ mặt của Liệt Long rất quái lạ, anh ta muốn cười nhưng không dám cười, nhịn đến mức gân xanh trên cổ phồng lên.
Đào Thiến Thiến lườm anh một cái: “Người ta cười mà anh cũng quản, đúng là chủ nghĩa phát xít!”
“Không, tôi… tôi không buồn cười chút nào hết!”
Dứt lời, Liệt Long phồng miệng lên. Trời ạ, nếu anh ta dám cười thật thì Hạng Tư Thành sẽ bắt anh ta vác vật nặng chạy một trăm cây số mất.
Liệt Long véo mạnh vào đùi, không nhịn được thì sẽ tàn phế mất.
Quay lại trạm y tế, Đào Xá vẫn đang châm cứu cho những bệnh nhân còn lại. Đào Thiến Thiến hớn hở chạy tới: “Ông nội, bọn cháu…”
Đào Xá giơ ngón tay lên với cô ta. Đào Thiến Thiến ỉu xìu ngậm miệng lại. Hạng Tư Thành không nói gì, anh quay lại chiếc ghế vừa rồi. Lại hai tiếng nữa trôi qua, sau khi tiễn bệnh nhân cuối cùng ra về, Đào Xá thở dài một hơi, Đào Thiến Thiến lập tức bưng nước nóng tới, sau đó bắt đầu ríu rít kể lại chuyện vừa rồi, cứ như một chiếc loa phát thanh.
Đào Xá vừa cười vừa gật đầu lắng nghe. Sau khi nói xong, Đào Thiến Thiến vẫn chưa hết hưng phấn, trong mắt mang theo sự khát khao: “Đó là trực thăng chiến đấu đó, muốn ngồi thử quá đi mất”.
“Chàng trai, cậu có chuyện gì cần ông già này giúp đỡ à?”
Từ lời kể của Đào Thiến Thiến, Đào Xá cũng biết thân phận của Hạng Tư Thành không tầm thường,