Hạng Tư Thành sắp xếp cho Đào Xá lên máy bay về thành phố Thiên Hải ngay ngày hôm sau, mà Đào Thiến Thiến thì đi theo Hạng Tư Thành, vẻ mặt ỉu xìu, có vẻ không được vui cho lắm.
Hạng Tư Thành ngồi trên ghế, đôi mắt nhắm nghiền lại. Đào Thiến Thiến buồn chán đá mũi chân, cô ta nhìn Hạng Tư Thành rồi đột nhiên giậm chân một cái, đi ra ngoài mở cửa. Đang định đi thì lại nhìn thấy Liệt Long đang đứng ở cửa, con mắt cô ta đảo một vòng, khóe miệng hiện lên nụ cười láu cá, mở miệng hỏi: “Anh là vệ sĩ của anh Hạng, đúng không?”
“Vậy anh đã gặp vợ anh Hạng bao giờ chưa? Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi? Có đẹp không? Bọn họ kết hôn mấy năm rồi?”
Đào Thiến Thiến hơi chu môi lên: “Vậy… Vậy có đẹp bằng tôi không?”
Có thể là bởi vì đã nhập ngũ quá lâu nên Liệt Long hơi ngốc, anh ta nghiêm túc nhìn Đào Thiến Thiến mười mấy giây, cuối cùng trịnh trọng nói: “Đẹp hơn cô một chút!”
Đào Thiến Thiến giẫm mạnh một cái vào bàn chân anh ta, sau đó xoay người bỏ đi. Liệt Long đau đến mức nhe răng, nhìn theo bóng lưng giận dỗi của cô gái đó. Anh ta không dám tới hỏi, chỉ có thể xoa mu bàn chân, thầm nghĩ: “Sao con gái bây giờ hung dữ thế nhỉ?”
“Ồ? Thiếu soái nhà anh giống người sợ vợ như thế cơ à?”
“Nói mới thấy giống thật, tôi nói nhỏ này…”
“Liệt Long!”
“Có!”
“Rõ!”
Khuôn mặt của Liệt Long nhăn nhó như ăn phải mướp đắng, tất cả là tại cái miệng láu táu này của anh ta hết!
Bốn tiếng sau, Hạng Tư Thành, Đào Thiến Thiến và Liệt Long tới một ngọn núi cách thôn Tiểu Hà không xa, nơi này là con sông bị ô nhiễm mà anh