Sắc mặt của Hách Thành lúc này còn xanh hơn cả nước thải ô nhiễm đang xả ra.
Nhìn cốc nước vẫn đang sủi bọt, ông ta nở nụ cười lúng túng: “Tôi… Tôi không khát”.
Hạng Tư Thành nhìn đăm đăm vào ông ta: “Sao thế? Muốn tôi đích thân cho ông uống hả?”
Cục trưởng Vương của Cục An Ninh cũng nói tiếp: “Không uống cũng được thôi, lát nữa tới Cục An Ninh với tôi thì kiểu gì cũng có cách để ông ta uống!”
Bộp!
“Nước ở đây không đạt tiêu chuẩn, tôi đã nhận hối lộ của công ty hóa chất Cửu Dương, làm giả giấy chứng nhận đạt tiêu chuẩn. Tôi… Tôi xin tố cáo Đồng Quý, tất cả là do hắn làm chủ mưu, tôi chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi!”
“Lúc trước mày lấy không ít tiền đâu nhé!”
“Bây giờ dám cắn ngược lại tao! Tao nói cho mày biết, mỗi một khoản tiền tao cho mày đều được ghi lại hết, tao không được yên ổn thì mày cũng đừng hòng thoát tội!”
Những chuyện tiếp theo rất đơn giản, Hách Thành bị bắt đi, công ty hóa chất Cửu Dương bị điều tra. Dưới sự giám sát của Hạng Tư Thành, tất cả những kẻ liên quan đều bị cách chức, coi như đã có một câu trả lời hoàn hảo cho bài thi mà Đào Xá đưa ra.
Mà nhờ có mạng lưới quan hệ khổng lồ mà Hạng Tư Thành giăng ra, anh nhanh chóng biết được tin tức của Sen Tuyết chín cánh.
Đôi mắt của Hạng Tư Thành sáng lên, tâm trạng của anh cũng hơi kích động: “Nói!”
“Có thể trong Ngô Thị - nhà cung cấp dược liệu hàng đầu trong nước có một đóa Sen Tuyết chín cánh!”
Trên mặt người kia lập tức chảy đầy mồ hôi, cúi mình thấp hơn nữa: “Thưa thiếu soái, đã nhiều năm rồi không có tin tức gì của Sen Tuyết chín cánh, trong giới dược liệu, nó được coi là thuốc thần, cực kỳ khó tìm, sẽ không dễ dàng xuất hiện trước mặt người khác”.
“Theo những tin đồn nơi phố phường, ông cụ Ngô Khả Tân - gia chủ của gia tộc Ngô Thị từng cất giữ một cây từ nhiều năm trước, nhưng không dám chắc chắn về tin tức này. Tôi chỉ có thể thăm dò ra được bấy nhiêu, mong thiếu soái thứ tội!”
“Truyền lệnh, khởi hành tới nhà họ Ngô ở thành phố Nghi Thủy!”
“Tuân lệnh thiếu soái!”
Gần như hơn một nửa số thảo dược trong nước đều có nguồn gốc từ nhà họ Ngô, trên đồi núi toàn là vườn thuốc, có thể nói nhà họ Ngô đã lấy sức của một gia tộc để kéo nền kinh tế của cả thành phố Nghi Thủy lên.
Một chiếc phi cơ chậm rãi hạ xuống thành phố Nghi Thủy. Cái sân bay rộng lớn ấy đang tạm ngừng hoạt động, xung quanh trống trải vô cùng. Lúc phi cơ của Hạng Tư Thành hạ xuống, đám người đã đợi ba tiếng dưới ánh mát trời chói chang lập tức bước tới tiếp đón.
Đào Thiến Thiến đang đi đằng sau Hạng Tư Thành, trong mắt cô ta hiện lên cảm xúc khác thường. Rốt cuộc chàng trai chỉ lớn hơn cô ta vài tuổi này có tài năng gì mà lại được nhiều người tôn kính như thế?
Hạng Tư Thành thản