Thường Quỳnh mừng rơn, ông ta đắc ý ra mặt: “Ha ha, cậu Chu tới rồi!”
Sau đó, Hạng Tư Thành bước vào nhà họ Ngô. Nhìn thấy anh, nụ cười nịnh nọt trên mặt Thường Quỳnh tắt ngấm, ông ta nhíu mày nói: “Các người là ai?”
Liệt Long lấy một tấm thiệp tinh xảo ra đưa tới. Sau khi mở ra xem, Ngô Khả Tân tươi cười: “Thì ra là khách mà thành chủ Lý giới thiệu tới chơi”.
Hạng Tư Thành sinh ra thiện cảm với Ngô Khả Tân, hơn nữa còn có chuyện cần nhờ vả người ta, vậy nên anh khách khí nói: “Ông cụ Ngô không cần khách khí, tôi cũng đã nghe nói đôi điều về rắc rối mà nhà họ Ngô đang vướng phải rồi, lần này tôi tới đây, một là để xin thuốc, hai là để giúp nhà họ Ngô giải quyết rắc rối này!”
“Ái chà, thằng ranh con ở đâu ra thế này? Mới tí tuổi đầu mà mạnh miệng gớm nhỉ?”
Hạng Tư Thành chẳng thèm nhìn ông ta cái nào, anh nói với Ngô Khả Tân: “Ông đây là?”
“Nhà họ Ngô là nơi yên tĩnh, há lại để kẻ khác tới gây rối?”
“Liệt Long!”
“Ê ê ê, cậu làm gì đó? Tôi nói cho cậu biết, tôi là… Ôi mẹ ơi!”
Liệt Long không để ông ta nói nhảm, bàn tay anh ta dùng lực, ném ông ta bay ra ngoài. Rầm một tiếng, ông ta đụng vào khung cửa, ngã bầm dập mặt mũi.
Mọi người trong nhà họ Ngô không khỏi vỗ tay khen hay, bọn họ đã muốn dạy cho ông ta một bài học từ lâu rồi!
“Mày mày… Mày dám đánh tao?”
Ngô Khả Tân nhìn ông ta với vẻ mặt đầy ẩn ý. Với sự tinh đời của mình, tất nhiên là ông ta nhìn ra được rằng Hạng Tư Thành tuy còn trẻ, nhưng khí thế ngạo nghễ trên người lại thứ không thể làm bộ được, như vương giả với ngạo khí ngút trời.
“Đây là chuyện riêng của nhà họ Ngô, cậu không nên can thiệp vào…”
“Nói khoác không biết ngượng!”
Thường Quỳnh giãy dụa đứng lên, trong mắt hiện lên sự độc địa: “Lũ ếch ngồi đáy giếng, cậu Chu có thân phận như thế nào? Cho dù tất cả quan lại quyền quý trong thành phố Nghi Thủy cộng lại với nhau cũng không bằng một con mắt của cậu ấy!”
“Liệt Long”!
“Có!”
Thấy Thường Quỳnh bầm dập mặt mày như thế, Chu Bân nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Ông làm sao thế?”
“Cậu Chu, cậu phải lấy lại công bằng cho tôi!”
Thường Quỳnh thể hiện rõ bản chất của loại tay sai!
Chu Bân nhìn về phía Hạng Tư Thành, tuy chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng trên người hắn ta lại toát lên sự cao quý: “Cậu là người nhà họ Ngô?”
“Vậy cậu có biết ông ta là người của tôi không?”
“Biết!”
Hạng Tư Thành nhếch môi: “Biết nên mới đánh!”
“Láo toét!”
Hạng Tư Thành đứng im tại chỗ, Liệt Long ở đằng sau lập tức lao ra.
Rầm!
“Mày…”
Người kia nổi giận, định xông lên tiếp nhưng Chu Bân lại xua tay ngăn cản, nhìn Hạng Tư Thành với vẻ mặt