Văn phòng tứ bảo nhanh chóng được chuẩn bị đầy đủ. Ông lão ấy nghiền mực rồi đặt bút, mỗi một nét bút đều lưu loát sinh động. Ngô Khả Tân ở bên cạnh xem ông lão ấy vẽ tranh, chỉ chốc lát đã đắm chìm vào đó. Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong lòng mọi người như vang lên tiếng gào thét vang vọng trời cao, ai ai cũng chấn động. Lúc hoàn hồn lại, một bức tranh mãnh hổ xuống núi đã được hoàn thành, trông sống động như thật.
Hạng Tư Thành nhếch môi, nhìn tên Chu Bân đang ngơ ngác ở đằng kia, nói: “Bây giờ biết vì sao tranh của anh là giả rồi chứ?”
“Vẽ một bức tranh “Mãnh Hổ Gầm Thét” ngay tại chỗ, cho dù có giống đến mấy thì cũng chẳng thể sánh với tác phẩm của họa thánh!”
Ông lão hừ nhẹ một tiếng, lấy một con dấu bằng ngọc ra, ấn vào một khoảng trống. Ấn xong, mọi người đồng loạt nhìn sang, trên dấu ấn là ba chữ to - Tề Quảng Lăng!
Đầu óc Chu Bân như nổ cái đoàng, nhìn ông lão vừa vẽ tranh với vẻ mặt khó tin, phản ứng đầu tiên của hắn ta là: “Không thể nào!”
“Chuẩn rồi! Đây đúng là tác phẩm của họa thánh!”
Sắc mặt của Chu Bân trở nên tái nhợt, thảo nào Hạng Tư Thành lại dám chắc chắn như vậy, họa thánh đích thân vẽ ngay tại chỗ, đây không phải tác phẩm thật thì là cái gì?!
Hạng Tư Thành như cười như không nhìn hắn ta: “Anh Chu, bức Mãnh Hổ Gầm Thét thật ở đây, bức của anh không phải là giả thì là gì?”
“Nếu anh không tin bức tranh này là thật thì có thể đi tìm chuyên gia kiểm định. Nhưng lúc tìm người kiểm định thì đừng cố tình làm bẩn, nếu không, làm gì có ai tốt bụng như tôi, đền anh một bức khác cơ chứ”.
Chu Bân thừa sức để nghe ra sự trào phúng trong câu nói ấy. Nhưng lúc này, ngoài việc âm thầm nghiến răng nghiến lợi ra thì hắn ta chẳng làm gì được. Ngay khi nhìn thấy con dấu của Tề Quảng Lăng, hắn ta đã tin rằng ông lão vừa vẽ tranh chính là Tề Quảng Lăng.
Họa thánh đã gác bút hai mươi năm, rốt cuộc thằng đó có lai lịch thế nào mà có thể làm ông ấy vẽ tranh một lần nữa?
“Thằng ranh, tao nhớ kỹ mày rồi đấy!”
“Khoan đã!”
Giọng nói của Hạng Tư Thành thản nhiên vọng tới: “Anh Chu, có phải anh quên một chuyện rồi không nhỉ?”
Hạng Tư Thành gật đầu: “Đàn ông nói được thì phải làm được, chính miệng anh Chu đã nói ra, nếu không thực hiện thì khác nào thừa nhận rằng anh nói chuyện giống như đánh rắm?”
“Láo toét!”