Ngô Khả Tân trầm mặt xuống, Ngô Quảng Tây thì tức đến mức run rẩy, chỉ vào Chu Bân và nói: “Dù gì cậu cũng là người có tiếng tăm, sao lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ như thế?!”
“Bố à, rõ ràng hắn đang hãm hại chúng ta!”
“Các người là cái thá gì mà cậu đây phải hãm hại?”
“Khoan đã!”
Ngô Khả Tân giơ tay lên, ông ta hít sâu một hơi, đôi mắt nhìn Chu Bân mang theo sự tang thương.
Đúng thế!
Nhưng ông ta có thể làm gì được đây?
Đi ra ngoài nói với người ta rằng cậu chủ nhà họ Chu ở thủ đô hãm hại ông ta?
E rằng ông ta vừa nói vậy thì nhà họ Chu sẽ lập tức lấy cớ là ông ta bêu rếu danh dự của nhà họ Chu, sau đó diệt trừ nhà họ Ngô.
Mặc dù gia tộc Ngô Thị rất lớn, nhưng trong mắt những quý tộc ở thủ đô, bọn họ vẫn chỉ là loài giun dế.
“Ông đền?”
Chu Bân cười: “Ông trông tôi có giống người thiếu tiền không?”
“Vậy cậu Chu định làm thế nào?”
Ngô Khả Tân trầm giọng nói.
“Tôi có lòng tốt mang tác phẩm xuất sắc của họa thánh tới cho gia chủ Ngô thưởng thức, không ngờ lại bị ông làm hỏng, nhưng chuyện đã lỡ rồi, cho dù tôi có tiếc đến mấy thì cũng không thể sửa được bức tranh yêu thích này”.
“Nếu thế thì lấy vườn thuốc của nhà họ Ngô ra đền đi!”
Khuôn mặt của Ngô Khả Tân vô cùng ngưng trọng: “Nếu tôi nói không thì sao?”
Chu Bân cười lạnh: “Tôi là người hiểu biết lý lẽ, ông làm hỏng tranh của tôi, một là đền một bức giống hệt như thế, hai là lấy thứ mà tôi thích ra đổi”.
Sắc mặt của Ngô Khả Tân tái nhợt đi, đúng thế, ông ta có tư cách gì để trao đổi điều kiện với nhà họ Chu?
Nghĩ vậy, trên mặt ông ta hiện lên nét buồn bã. Nếu chỉ có một mình ông ta, cho dù đánh đổi tính mạng thì ông ta cũng phải giữ bằng được mộ tổ nhà mình. Nhưng trong nhà họ Ngô còn có mấy trăm người nữa, ông ta có thể tưởng tượng ra được, nếu ông ta từ chối thì chắc chắn nhà họ Chu sẽ trả thù, khi ấy mấy trăm người nhà họ Ngô đều sẽ gặp rắc rối!
“Đúng thế, gia chủ, không thể đồng ý được đâu!”
“Làm hỏng một bức tranh của cậu, cùng lắm thì tôi đền cho cậu một cái mạng là được!”
“Trong mắt cậu đây, mạng của ông còn không bằng giấy bọc khung tranh của tôi nữa!”
“Cậu…”
Ngô Khả Tân nghiêm giọng quát lên. Sau đó, ông ta như già đi mười mấy tuổi, than thở một tiếng: “Được, tôi đồng…”
“Gia chủ Ngô, cho tôi xem bức tranh này có được không?”
Ngô Khả