“Hạng…Hạng Tư Thành! Sao cậu lại ở đây?”
Nhìn thấy Hạng Tư Thành xuất hiện, Chu Bân sợ hãi, hét lên lùi về sau!
Hạng Tư Thành cười nhạt nhìn hắn ta: “Ô? Anh Chu nhìn thấy tôi, hình như rất kinh ngạc, không đúng, biểu cảm này không thể gọi là kinh ngạc, giống với sợ hãi hơn…”
Hạng Tư Thành chậm rãi đi về phía Chu Bân, cách hắn ta ba bước chân, trên mặt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Anh Chu, anh đang sợ hãi cái gì vậy?”
Mồ hôi lạnh trên trán Chu Bân túa ra, trên mặt gượng cười: “Không…không có gì…”
“Tôi…tôi sợ hãi cái gì chứ!”
“Hạng Tư Thành!”
Bỗng nhiên, một giọng nói tức giận vang lên từ phía sau, sau đó, một đám người đột nhiên xuất hiện bao vây Hạng Tư Thành, bóng dáng Yagyu Hekan chống nạng từ từ xuất hiện trước mắt anh.
Hạng Tư Thành sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: “Ha ha, trái đất này thật nhỏ, đi đến đâu cũng gặp bạn cũ!”
“Mày tên là gì ấy nhỉ…để tao nhớ lại xem nào…”
“Ồ, đúng rồi, Yagyu Hekan!”
“Chậc chậc, phải nói là! Cái nạng này rất hợp với mày!”
Hai mắt Yagyu Hekan đỏ rực, thấp giọng gầm lên: “Tao chưa đi tìm mày, mày lại chủ động dâng đến cửa!”
“Hôm nay, tao nhất định sẽ hành hạ mày đến chết để báo thù cho cái chân đã gãy của tao!”
“Chỉ dựa vào mày?”
Khóe miệng Hạng Tư Thành nhếch lên xem thường!
“Mày cho rằng đây vẫn là thành phố Thiên Hải trước đây sao?!”
Yagyu Hekan chỉ toàn bộ bến tàu, ngạo nghễ nói: “Ở đây có ba trăm cao thủ của gia tộc Yagyu, tất cả được trang bị vũ khí đầy đủ, ở chỗ mày không nhìn thấy, chỉ cần mười họng súng chĩa vào đầu mày, tao vừa ra lệnh, ngay lập tức mày sẽ tan xác!”
Vừa nói vừa lộ ra nụ cười hung ác: “Mày hiện tại lấy gì để đấu với tao?!”
Hạng Tư Thành giả bộ sợ hãi, nhưng nét cười trong mắt càng nồng đượm: “Ba trăm cao thủ? Tao sợ quá! Yagyu Hekan, mày có thể tha cho tao không? ”
Yagyu Hekan cười to, trên mặt đầy kiêu ngạo: “Hạng Tư Thành ơi Hạng Tư Thành! Mày cũng có ngày này!”
“Bây giờ tao lệnh cho mày! Quỳ xuống cho tao!”
“Nếu mày biểu hiện tốt, có lẽ tao sẽ nhân từ, giữ lại mạng chó cho mày!”
“Ha ha…”
Hạng Tư Thành dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc quét qua hắn ta, cười nói: “Chẳng trách cậu chủ Yagyu lại thích bắt người khác quỳ như vậy, bởi vì sợ rằng cả đời này có muốn quỳ cũng không quỳ nổi!”
Bị Hạng Tư Thành đâm trúng chỗ đau, hai mắt Yagyu Hekan đỏ bừng, gầm lên giận dữ: “Hạng Tư Thành, mày muốn chết!”
Hạng Tư Thành gật gật đầu: “Nếu tao không muốn chết, mày có thể làm được gì tao?”
“Ha ha…”
Yagyu Hekan đột nhiên cười lớn: “Nghe nói thiếu soái vùng biên giới phía bắc vô cùng giỏi giang, hôm nay được thấy, vậy mà cũng chỉ là một tên ngu xuẩn!”
“Tình thế hiện giờ như thế nào, chẳng nhẽ mày không rõ sao?!”
“Dùng câu nói cũ của nước chúng mày để nói, thì chính là cá nằm trên thớt, mày vẫn còn cao ngạo như vậy, tao sẽ đánh cho mày hết kiêu ngạo!”
Nói xong, hai mắt đỏ au, hét lên: “Nổ súng!”
“Bắn vào đầu gối của hắn ta cho tao!”
Ầm ầm!
Hai viên đạn bay rít trong không khí, sau đó một tiếng kêu thảm thiết xé ngang màn