Hạng Tư Thành dừng bước lại, anh hơi nghiêng đầu: "Còn tám trăm người?"
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Yagyu Hekan tưởng là anh sợ, thế là vẻ mặt của hắn ta lại vênh váo trở lại: "Đúng thế! Tám trăm người được trang bị súng ống đầy đủ!"
"Tao nói cho mày biết! Tốt nhất mày hãy khách sáo với tao một chút, đợi quân của tao tới, tao sẽ cho mày biết tay!"
"E rằng cả đời này quân của mày cũng không tới được đâu!"
Lại có một giọng nói vang lên. Trong bóng đêm, một bóng người bước ra, máu me khắp người, đi tới trước mặt Hạng Tư Thành rồi quỳ một gối xuống: "Vua Chiến có mặt!"
"Trên đường tới đây, tôi gặp một con thuyền nước ngoài, mang theo rất nhiều vũ khí. Đàm phán không có hiệu quả, hai bên đã xung đột đánh nhau! Quân đội biên giới phía Bắc không tổn thất một ai, tiêu diệt tám trăm quân của kẻ địch! Sau khi kiểm tra, được biết con tàu ấy chính là tàu của gia tộc Yagyu ở đảo Oa!"
Rầm!
Yagyu Hekan ngã phịch xuống đất, thân thể phờ phạc, đôi mắt vô thần.
Hạng Tư Thành dời mắt khỏi người hắn ta, nhìn về phía Chu Bân. Bắt gặp ánh mắt của anh, Chu Bân vô thức run lên. Hạng Tư Thành nhếch môi cười: "Cậu chủ Chu, anh có thể nói cho tôi biết, nửa đêm nửa hôm thế này, vì sao anh lại đi cùng người của gia tộc Yagyu không? Mà trên con tàu ấy đang chứa thứ gì?"
Chu Bân nở nụ cười cứng ngắc: "Không... không có gì, nhà họ Chu giao dịch một ít hàng hóa với gia tộc Yagyu mà thôi, không đáng tiền, không đáng tiền!"
"Ồ, thì ra là thế".
Rõ ràng vừa rồi còn đang cười, nhưng một giây sau đó, Hạng Tư Thành bỗng tung ra một cú đá, giẫm lên người hắn ta, nụ cười trên mặt dần trở nên hằn học: "Xem ra bản thiếu soái phải hỏi bằng cách khác mới được!"
"Con gái tao đang ở đâu?!"
"Tôi... tôi không biết!"
Chu Bân cố gắng che giấu, bởi vì hắn ta biết, mình mà nói ra thì chắc chắn sẽ không còn được nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.
"Thiếu soái!"
"Chúng tôi phát hiện ra một vài thứ trên tàu!"
Hạng Tư Thành đã ngầm cử một đội quân biên giới phía Bắc lên tàu lục soát, lúc này bọn họ tới báo cáo.
Chu Bân thay đổi sắc mặt, hắn ta ôm lấy đùi của Hạng Tư Thành: "Đừng, đừng qua đó! Ở đó không có gì cả!"
"Hạng Tư Thành! Thiếu soái Hạng! Tôi đảm bảo, trước sáng sớm ngày mai, con gái cậu sẽ bình yên xuất hiện trước mặt cậu. Ân oán giữa tám thiếu gia và cậu xí xóa từ đây, cậu hãy coi như chưa từng xảy ra chuyện tối nay, có được không?"
"Cút!"
Hạng Tư Thành đá văng Chu Bân đi. Hắn ta càng nói như vậy, Hạng Tư Thành càng cảm thấy chuyện này bất bình thường.
Anh rảo bước lên thuyền, tới trước một thùng đựng hàng. Tiểu đội trưởng của đội lục soát trầm giọng nói: "Thiếu soái! Anh... anh nhất định phải bình tĩnh đó!"
"Đừng nói nhảm! Mở thùng ra!"
Cảm xúc của Hạng Tư Thành trùng xuống.
Mấy người lính biên giới phía Bắc đứng ra, chạy tới cạnh thùng hàng rồi hợp sức mở cái nắp bằng sắt nặng nề ra.
Đôi mắt của Hạng Tư Thành nhìn đăm đăm vào thùng hàng sắp bị mở ra, khi mọi thứ dần xuất hiện trước mặt anh...
Shhhh...
Tiếng hít thở nặng nề vang khắp bến tàu.
Trong thùng hàng vừa được mở ra chất đầy những chiếc lồng sắt cao hơn một mét, trong lồng sắt là những đứa trẻ đang bị trói chặt bằng dây thừng, mắt và miệng bị bịt kín bằng vải đen.
Có thể là sợ hãi, hoặc cũng có thể là sinh bệnh, sắc mặt của những đứa trẻ ấy đều tái nhợt, hơn nữa còn thoi thóp nằm trong lồng sắt, khiến người ta có cảm giác như sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng bất cứ lúc nào.
Ngay khi thùng hàng được mở ra, mùi khai nồng nặc lan ra khắp nơi, thậm chí còn khiến không ít người phải nhíu mày.
Ngay cả những người lính không sợ cái chết của vùng biên giới phía Bắc cũng ngơ ngác khi nhìn thấy cảnh này.
Trong thùng hàng là một nhóm trẻ em!
Bọn họ là cái gì?
Là tâm can của những người làm bố làm mẹ, là hi vọng của mỗi gia đình, là những mầm non cho tương lai của đất nước!!
Mà giờ khắc này, bọn họ lại bị nhốt trong lồng như những con vật, không! Thậm chí còn không bằng con vật nữa! Chỉ biết để mặc kẻ khác làm hại.
"Yên Nhi?"
Hạng Tư Thành lẩm bẩm một tiếng rồi bỗng gầm lên: "Còn ngây ra đó làm gì nữa! Tìm đi cho tôi!"
Đám Vua Bá, Vua Chiến hoàn hồn lại. Quân đội biên giới phía Bắc ba