Hai người phụ nữ lúc này mới hoàn hồn lại, với thân phận của bọn họ, đương nhiên biết thẻ rồng vàng có nghĩa là gì, trên khắp cả nước này, số người sở hữu nó cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay!
Người đàn ông của bọn họ cũng được coi là có quyền thế ở thành phố này, nhưng so với chủ sở hữu thẻ rồng vàng thì chỉ như tôm tép so với đại dương thôi!
“Đúng vậy, giám đốc Vân của chúng ta là 1 trong top 10 người đẹp thành phố Thiên Hải cơ mà, à không, phải là người đẹp nhất hàng đầu trong top 10, đúng là quốc sắc thiên hương, tiên nữ hạ phàm!”
Người phụ nữ tóc đỏ ngưỡng mộ ra mặt, nhìn lén về phía Hạng Tư Thành, vừa tò mò vừa lo sợ hỏi: “Giám đốc Vân, chồng cô… Làm việc gì vậy?”.
Vân Tịnh Nhã cũng thắc mắc không kém, rốt cuộc là Hạng Tư Thành làm gì?
Lúc này, nhân viên hướng dẫn mua hàng lập tức trở nên cung kính, vốn đang đứng ngang với Hạng Tư Thành đã đổi thành tư thế cúi nửa người xuống.
“Mời anh ngồi, cửa hàng chúng tôi có trà Đại Hồng Bào hạng nhất và cà phê chồn đặc biệt, không biết quý khách muốn dùng loại nào ạ?”
Hạng Tư Thành hờ hững khua tay: “Thôi khỏi”.
“Sau khi chiết khấu, tổng hóa đơn 330 ngàn, đây là…”
“Ơ?”
Cô ta rút thẻ ra và xem lại kỹ càng một lượt, sau đó sắc mặt liền trở nên rất khó coi, giọng điệu cũng thay đổi: “Thưa anh, anh còn chiếc thẻ nào khác không?”.
Hạng Tư Thành lắc đầu, thiếu soái ra ngoài trước giờ có bao giờ cần tự thanh toán đâu?
Bộp!
Nhân viên hướng dẫn mua hàng ném chiếc thẻ xuống bàn, lạnh nhạt nói: “Vậy mong anh đổi phương thức thanh toán khác!”.
Người phụ nữ tóc vàng gắt lên: “Một nhân viên hướng dẫn mua hàng nhỏ bé lại dám hỗn láo với chồng của giám đốc Vân như vậy, có tin tôi lập tức cho người đuổi việc cô không hả!”
“Đúng thế, chủ sở hữu thẻ rồng vàng là người cô có thể đắc tội được à?”
Vừa nói vừa cầm chiếc thẻ trên tay: “Cũng giống như tên của nó, thẻ rồng vàng trên thế giới có một con rồng màu vàng, mọi người xem con rồng trên chiếc thẻ này, có phải màu vàng hay không?!”.
“Cái gì?!”
“Thưa anh, lần sau mà muốn làm giả thì nhớ làm cho nghiêm túc chút, ít nhất thì cũng không nên lộ liễu như vậy!”
Trong ngữ khí của cô ta đầy sự mỉa mai.
“Tôi nói mà, bình thường toàn mặc đồ mấy trăm tệ ngoài đường, kiếm đâu được người chồng giàu có như vậy, hóa ra là kẻ làm nhái đồ!”
“Chậc chậc, giám đốc Vân, nếu không mua nổi thì cô có thể nói bọn tôi một tiếng, đều là đồng nghiệp với nhau, chúng tôi có thể quyên góp cho cô một hai bộ quần áo cũ, cần gì phải làm giả thẻ như thế?”
“Những người như chúng ta, mua một bộ quần áo là việc rất bình thường, nhưng với điều kiện của giám đốc Vân đây, muốn mua một bộ quần áo như này, sợ là phải nhịn ăn nhịn uống cả tháng trời!”
“Giám đốc Vân, lén chụp xong mấy tấm ảnh chưa? Chụp xong rồi thì mau cởi trả đồ cho người ta, đây là kim cương ngôi sao Nam Phi đó, lỡ mà bất cẩn làm rớt mất một viên, sợ là sẽ mất cả nửa năm tiền lương của cô đấy!”
“Bộ quần áo này là hàng giới hạn, không phải ai cũng có thể tùy tiện mặc thử!”
“Mỗi lần mặc thử là lại cũ đi thêm một phần, nếu các người không đủ tiền mua, vậy thì cũng phải thanh toán 30 ngàn tiền thử đồ đi chứ!”
Vân Tịnh Nhã nổi giận nói.
“Ai dà! Xem bộ dạng cô như này là muốn ăn quỵt à?”
“Nếu bất kỳ người nào tới chúng tôi cũng phải cho mặc thử chắc, cũng không tự soi gương xem xem bản thân mình xứng hay không!”
“Loại như các người chúng tôi gặp nhiều rồi, nghèo thì an phận đến mấy chợ đêm lựa hàng bày dưới đất đi, tôi nói cho các người biết, giờ là 30 ngàn, còn mặc cả thêm lúc nữa thì không phải giá đó nữa đâu!”
Hạng Tư Thành đột nhiên bật cười, anh nói với nhân viên hướng dẫn mua hàng: “Trước giờ tôi chưa từng nghe nói chuyện phải trả tiền thử quần áo, đây là quy định của cửa hàng, hay là quy định cô tự đặt ra?”
“Quy định của tôi chính là quy định của cửa