“Tưởng… Chủ tịch Tưởng, ông làm vậy là sao? Sao ông lại khom người với tên kiết xác này thế?”
Hà Quang Chiếu lắp bắp nói, hắn ta vô cùng hy vọng Tưởng Hiện chỉ là nhất thời lên cơn nên mới làm như vậy, nhưng bộ dạng trán đầy mồ hôi đã tố cáo sự hoang mang trong lòng hắn.
Một tiếng tát chói tai vang lên, Tưởng Hiện lạnh lẽo nhìn hắn ta: “Hà Quang Chiếu! Cậu chính thức bị đuổi khỏi vị trí người phụ trách cửa hàng Augustus ở Thiên Hải từ bây giờ, lập tức thu dọn đồ đạc rồi cút khỏi đây!”
“Tên kiết xác?!”
Tưởng Hiện tức giận ra mặt: “Mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn, người đang đứng trước mặt cậu là chủ sở hữu thẻ rồng vàng của ngân hàng thế giới, là khách hàng VIP cao cấp nhất của Augustus!”
Hà Quang Chiếu chỉ vào chiếc thẻ: “Ai mà không biết, thân con rồng uốn quanh trên thẻ là màu vàng, còn cái này rõ ràng là màu đỏ thẫm!”
Sắc mặt Hà Quang Chiếu nhất thời trắng bệch, dường như không thể tin nổi, hắn ta vẫn cố chấp cãi: “Nếu chiếc thẻ đó là đồ thật thì tại sao máy quẹt thẻ lại không nhận chứ?”
“Hừ! Thẻ rồng vàng có số dư hiển thị trên đó, bởi vì ngân hàng thế giới biết, dù bọn họ tiêu bao nhiêu thì chủ sở hữu chiếc thẻ vẫn được hoàn tiền, nhưng dù sao đi nữa, bọn họ vẫn phải trả tiền mua đồ!”
“Đó là vì…”
Tưởng Hiện nhìn bộ dạng dửng dưng của Hạng Tư Thành, trong mắt ông ta lóe lên một tia khiếp sợ: “Người khác sẽ vì sở hữu được chiếc thẻ rồng vàng mà tự hào, còn ngân hàng thế giới sẽ vì được thanh toán cho chủ sở hữu thẻ rồng đỏ mà tự hào!”
Lời giải thích này của ông, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Mọi người đều không bị ngu, đương nhiên hiểu lời ông vừa nói nghĩa là gì.
Hà Quang Chiếu chết đứng tại chỗ, đến cả nhân viên hướng dẫn mua hàng kia cũng đã co rúm người lại, ngã khuỵu xuống đất.
Hạng Tư Thành từ từ mỉm cười, nhìn về chỗ Hà Quang Chiếu và chỉ vào Vân Tịnh Nhã nói: “Tôi có thể lấy bộ quần áo này đi chưa?”
“Vậy tôi còn cần trả phí tổn thất không?”
“Tất… Tất nhiên không cần! Do tôi có mắt như mù, xin… Xin anh đừng để bụng”
Nếu để người như anh ra tay, muốn dẫm chết hắn không phải đơn giản như dẫm chết một con gián hay sao!
Vào lúc hắn ta đang thấp thỏm bất an, Hạng Tư Thành lại nở một nụ cười vô cùng hòa nhã: “Con người tôi ấy à, lúc nào cũng rất lương thiện…”
Hà Quang Chiếu sao có thể không hiểu lời của Hạng Tư Thành nghĩa là gì, hắn ta mồ hôi lạnh ròng ròng, nói: “Anh… Anh vừa ý với quần áo ở đây là phúc của tôi, làm sao có thể để anh bỏ tiền cơ chứ!”
“Bộ quần áo này để tôi… Tôi thanh toán, cũng coi như là xin lỗi anh!”
Hà Quang Chiếu cắn răng gật đầu liên tục, dùng 660 ngàn để cứu nguy lần này, xứng đáng!
Cứ tưởng thế là xong, ai ngờ Hạng Tư Thành lại đổi giọng, quay sang nói với Tưởng Hiện: “Chủ tịch Tưởng, tối nay tôi và vợ phải tham dự một buổi tiệc vô cùng quan trọng, thế nên là, không thể thiếu được khâu chuẩn bị