“Đó không phải là đồ của mày!”
“Hừ! Vào tay tao, thì là đồ của tao!”
“Tao nói cho mày biết, chợ lao động này, là do tao quản, không muốn bị đánh thì lập tức cút đi cho tao!”
“Sao anh có thể như thế?!”
Vân Tịnh Nhã không nhìn được nữa, bước tới nói lí: “Chúng tôi rõ ràng nhìn thấy là anh cướp từ trong tay người kia, sao có thể nói đó là đồ của anh?”
Đôi mắt người đàn ông cao lớn sáng lên, nhìn lên nhìn xuống thân hình xinh đẹp của Vân Tịnh Nhã, cười to nói: “Chà chà! Không ngờ rằng ở nơi này lại có thể nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy!”
“Cô em cũng muốn cái này à? Được thôi, chỉ cần cô em đồng ý làm người phụ nữ của anh đây, miếng ngọc này, anh sẽ tặng cho em!”
Vân Tịnh Nhã liền đỏ mặt, tức giận nhìn anh ta: “Anh…anh không biết xấu hổ!”
“Ha ha…Cô em xinh đẹp, chuyện xấu hổ hơn, còn ở phía sau!”
Vừa nói, vừa giơ bàn tay to đen thui sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của Vân Tịnh Nhã.
Ánh mắt Hạng Tư Thành chợt lạnh, giận dữ đạp hắn ta một phát, người đàn ông cao lớn giống như đạn rời khỏi nòng, bay vù ra xa hơn năm mét!
“Đại ca!”
“Đại ca, anh không sao chứ!”
Những tên còn lại vội vàng chạy