Hạng Tư Thành mở cửa xe ra, người con trai hét toáng lên: “Mẹ kiếp, có phải mày mù rồi không? Không nhìn thấy xe của ông mày lái đến à? Thế mà còn lái vào trong, có phải mày muốn chết không?”
“Có biết đây là xe gì không? Porsche đấy có biết không? Xe thể thao đấy. Mày làm xước một tí thì mày có bán cả con xe ghẻ của mày đi cũng không đền nổi đâu”.
“Kể cả va phải thì cũng là do các anh”.
Mắt người con trai sáng quắc lên, cười hì hì nói: “Đây là nơi nào mà xe ghẻ của các người cũng có tư cách vào đây?”
“Người đẹp ơi! Nhìn em xinh như vậy ngồi trên chiếc xe đó thì mất giá quá đi. Xe Porsche của anh đây vẫn còn ghế trống, hay là tối nay anh đưa em đi hóng gió nhé”, nói xong hắn giơ bàn tay bẩn thỉu ra định sờ lên mặt của Vân Tịnh Nhã. Nhưng vẫn chưa chạm đến thì đã bị bàn tay lớn nắm chặt. Người con trai đau đến mức hét lớn: “Đau, đau quá đi! Mày… Mày bỏ tay ra cho tao”.
Người con trai đau đớn, xoay người từ trong xe lấy ra ống thép rồi đi về phía xe đối diện, sau đó hắn đập mạnh một cái khiến cửa kính vỡ tan.
Người con trai ném ống thép xuống đất, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Thằng nhóc! Ban nãy mày nói gì? Bảo tao cút ra á?”
“Giờ tao đập xe của mày rồi, mày còn bảo tao cút được không?”
“Hì hì… Sao, không phục à? Nhìn thấy chưa, kia là xe của tao, ống thép tao sẽ đưa cho mày, nếu không thích thì mày cũng đập xe của tao đi”.
“Tao đập xe của mày, tao sẽ đền. Mày đập xe của tao thì mày phải đền tao. Thấy sao?”
Khi nhìn thấy rõ người đến, người con trai mới mở miệng nói: “Giám đốc Phùng! Là tôi đây”.
Nhìn rõ dáng vẻ người con trai, giám đốc Phùng lập tức cười nói: “Hóa ra là cậu Ngụy! Cậu đang…”.
“Nó dám cướp chỗ đậu xe của tôi mà cũng không xem lại mình là cái thá gì”.
Giám đốc Phùng nhìn chiếc xe bị đập, chau mày một cái rồi mở miệng nói: “Này chàng trai! Lái xe của cậu đi đi để cho xe của cậu Ngụy vào”.
Giám đốc Phùng nói với vẻ đương nhiên: “Đó là do xe cậu đáng bị như vậy, ai bảo cậu chắn đường của cậu Ngụy? Nơi này mà cũng là nơi chiếc xe ghẻ của cậu vào được à?”
“Lái đi ngay! Nếu không thì tôi sẽ ném xe của cậu đến bãi rác đấy”.
Giám đốc Phùng lập tức cười, nịnh hót: “Ôi! Vậy thì cảm ơn cậu Ngụy quá”.
Nghe đến chú Hoàng, trong lòng Hạng Tư Thành chấn động. Tìm một hồi lâu, cuối cùng anh cũng tìm thấy một tấm bưu thiếp. Ban đầu Hoàng Thiên Hổ nói với anh, có cái này thì chính là khách VIP nhất của khách sạn Ôn Tuyền thì phải?
Người đến không thèm để ý đến giám đốc Phùng mà nhìn về phía Hạng Tư Thành, sau đó cung kính nói: “Xin hỏi, cậu chính là cậu Hạng?”
Vẻ mặt trên mặt giám đốc Phùng lập tức cứng đờ.
“Cậu nói đùa rồi ạ! Cậu là khách VIP nhất ở chỗ chúng tôi, kể cả cậu muốn đỗ xe ở giữa khách sạn thì chúng tôi cũng sẽ dỡ hết chỗ này ra cho cậu đỗ xe ý chứ”.
“Loại con nhà giàu hống hách cướp chỗ đỗ xe, vậy mà giám đốc chỗ các ông lại ngu ngốc không phân định trắng đen mà định ném xe của tôi đến bãi rác đấy. Ha ha! Tôi thật không thể nhìn ra cái từ VIP của tôi là ở đâu đây?”
“Cậu Ngụy! Xin lỗi, bắt đầu từ hôm nay, tất cả các chi nhánh của khách sạn Ôn Tuyền đều cấm cậu bước chân vào”.
Nghe thấy vậy, sắc mặt hai người tái nhợt.
Hạng Tư Thành ngẫm nghĩ một chút