Bầu không khí nơi đây lập tức trở nên quỷ dị, Phương Hoa tái mét mặt mày, nhìn Hoàng Tự Trung với vẻ cầu cứu.
Vẻ mặt của Hoàng Tự Trung cũng vô cùng khó coi.
Ông ta nhìn Tưởng Thiên Tề, giọng nói dịu hẳn đi: "Lão Tề, làm thế thì hơi quá rồi".
"Quá? Sao lại quá?!"
Tưởng Thiên Tề hùng hổ nhìn ông ta, nói một cách đương nhiên: "Ông lớn tuổi hơn tôi, tôi gọi ông là anh cũng không sai chứ?"
Hoàng Tự Trung gật đầu.
"Tư Thành, tới đây".
Hạng Tư Thành tươi cười bước tới.
Tưởng Thiên Tề chỉ vào mình: "Tôi có phải bố nuôi của cậu không?"
Hạng Tư Thành gật đầu.
Sau đó, ông ấy lại chỉ vào Hoàng Tự Trung: "Gọi bác đi".
Hạng Tư Thành nghe lời, nói với Hoàng Tự Trung: "Bác ạ!"
Sau đó, anh ngạo nghễ nhìn ông ta.
Hoàng Tự Trung há miệng, ánh mắt của anh vô cùng rõ ràng, cùng là người bề dưới, Hạng Tư Thành đã tuân theo lễ nghi rồi, nếu Phương Hoa mà còn lờ đi thì rõ ràng là vả mặt ông ta.
Hiện tại ông ta vẫn chưa nghĩ ra cách gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt ngày một bực bội của Tần Nguyên Đỉnh và Tưởng Thiên Tề, ông ta cắn răng, chỉ vào bọn họ rồi hét lên với Phương Hoa: "Phương Hoa! Sao cậu không biết lễ nghĩa gì cả, nhìn thấy bậc bề trên mà không biết chào hỏi một tiếng sao?"
"Chào ông Tần và ông Tưởng đi!"
Phương Hoa giật mình, hắn không dám cãi lời, cung kính nói: "Ông Tần, ông Tưởng".
Sau đó, tiếng nói của hắn ngừng lại.
Hoàng Tự Trung cắn răng, chỉ vào Hạng Tư Thành: "Chào chú đi!"
Phương Hoa nghệt mặt ra.
Hạng Tư Thành tươi cười nhìn hắn, khiến khuôn mặt của hắn vô cùng khó coi.
Hắn quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Hoàng Tự Trung.
Hoàng Tự Trung trợn mắt lên, nói ra một chữ qua kẽ răng: "Chào!"
Phương Hoa đỏ bừng mặt, hắn cảm thấy ánh mắt trào phúng của mọi người đang đổ dồn vào người mình, nỗi sỉ nhục chưa từng có xộc lên não, mà tất cả đều do Hạng Tư Thành mà ra.
"Chú!"
Phương Hoa gần như muốn cắn nát hàm răng, cố gắng lắm mới nói ra được chữ này.
Hạng Tư Thành vỗ đùi cái đét, anh đáp lại: "Ơi!
Sau đó, anh bày ra vẻ mặt của bậc cha chú, chân thành nói: "Đợi đến khi kết thúc nghi thức đính hôn của cô chú, chú nhất định sẽ giữ một ghế cho cháu, ha ha..."
Sắc mặt của Hoàng Tự Trung âm trầm tột độ, ông ta nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt thâm sâu, sau đó phẩy ống tay áo: "Lão đây hơi mệt, xin phép đi trước".
Dứt lời, ông ta bỏ đi luôn mà chẳng hề quay đầu lại, bởi vì ông ta biết rằng, chỉ riêng Tần Nguyên Đỉnh đã có thân phận tương đương với ông ta rồi, nếu thêm một Tưởng Thiên Tề nữa, thân phận mà ông ta vẫn luôn lấy làm tự hào sẽ chẳng còn chút giá trị gì đáng nói.
Hoàng Tự Trung đi rồi, Phương Hoa cũng chẳng còn chỗ dựa.
Hạng Tư Thành thản nhiên liếc nhìn hắn, sau đó mở miệng nói: "Tiếp tục nghi thức đính hôn đi!"
Trong lúc mọi người tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc ở đây, Phương Hoa đột nhiên hét lên: "Khoan đã!"
Mọi người lại đồng loạt nhìn sang.
Đến lúc này rồi mà Phương Hoa vẫn muốn giãy chết sao?!
"Nhóc con, cậu định làm gì hả?!"
Tưởng Thiên Tề hằm hè nhìn hắn, như thể hắn dám bày trò thì sẽ không nể nang gì nữa.
Ai ngờ Phương Hoa lại nở nụ cười âm u: "Phương Hoa này dám chơi dám chịu".
"Tôi thừa nhận là Hạng Tư Thành đã thắng trong lần so bì này, nhưng hắn thắng thì