Cô vừa dứt lời, nụ cười chắc mẩm của Phương Hoa cứng đờ lại.
Hắn nhìn Vân Tịnh Nhã, cố nở nụ cười gượng gạo: "Cô Vân, chuyện này...!Chuyện này không đùa được đâu!"
"Lẽ nào cô quá tức giận nên mới nói lung tung? Bản thiếu gia có thể hiểu được, dù sao ai gặp phải chuyện như vậy thì cũng..."
"Đợi đã".
Vân Tịnh Nhã lập tức ngắt lời, nghi hoặc nhìn Phương Hoa: "Anh Phương, chẳng phải anh gọi tôi tới đây là để bàn chuyện làm ăn sao? Nhưng chuyện gì đang xảy ra thế này?"
"Chẳng lẽ anh Phương thích bàn chuyện làm ăn trong tiệc mừng của người khác?"
"Vân Tịnh Nhã!"
Phương Hoa khẽ quát: "Cô nhìn cho rõ đi!"
"Người sắp đính hôn trên sân khấu là chồng cô, là Hạng Tư Thành!"
Vẻ mặt của Vân Tịnh Nhã không hề thay đổi, thậm chí trong mắt cũng không chút gợn sóng, cô thản nhiên nói: "Tôi nhìn thấy rất rõ, anh Phương, cả Thiên Hải đều biết Vân Tịnh Nhã này sinh con khi chưa kết hôn, lấy đâu ra chồng?"
"Cô...!Cô..."
Vẻ mặt của Phương Hoa như thể rất khó tin.
Vân Tịnh Nhã là đòn sát thủ lớn nhất của hắn, định bụng sẽ xử đẹp Hạng Tư Thành bằng chiêu này.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng mọi chuyện lại đi ngược với kịch bản như thế.
Rõ ràng lúc tới tìm Vân Tịnh Nhã, cô không hề nói như thế!
Sau đó, hắn nhìn về phía Vân Yên Nhi, hít sâu một hơi rồi nở nụ cười ấm áp, ngồi xổm xuống và dịu dàng nói: "Cháu bé, nói cho chú biết, cháu có ngoan không?"
Vân Yên Nhi ngoan ngoãn gật đầu: "Yên Nhi ngoan nhất đấy!"
"Bé ngoan sẽ không nói dối đâu nhỉ?"
Vân Yên Nhi tiếp tục phối hợp: "Cô giáo nói rằng nói dối không phải là bé ngoan, Yên Nhi là bé ngoan, vậy nên Yên Nhi không nói dối đâu!"
"Ha ha...!Yên Nhi ngoan lắm, vậy Yên Nhi nói cho chú biết, người đàn ông trên sân khấu có phải là bố cháu không?"
Vân Yên Nhi nhìn Hạng Tư Thành, trên mặt hiện lên nét thất vọng: "Yên Nhi cũng muốn chú ấy làm bố mình, những bạn nhỏ khác đều có bố, chỉ có Yên Nhi là không có..."
Giọng nói tội nghiệp và biểu cảm buồn bã ấy khiến trái tim mọi người nhói đau.
Phương Hoa sững người, mấy giây sau, sắc mặt hắn trở nên dữ tợn: "Mày nói dối! Mày nói dối!"
"Hắn là bố mày! Vì sao mày lại không thừa nhận! Vì sao mày lại không thừa nhận?!"
"Hu hu!"
Vân Yên Nhi sợ đến mức òa khóc, cô bé núp vào lòng Vân Tịnh Nhã: "Mẹ ơi, con sợ!"
Vân Tịnh Nhã cũng nổi giận, cô nhìn Phương Hoa, quát lớn: "Anh Phương!"
"Anh lừa mẹ con tôi tới đây chỉ là để bày ra cái trò nhàm chán này sao?"
"Vân Tịnh Nhã này có thể trịnh trọng nói với anh!"
"Tôi có thể không buôn bán gì hết, nhưng tuyệt đối sẽ không vì lợi ích mà hãm hại người khác, càng không cho phép bất cứ kẻ nào lấy tình cảm của con gái tôi ra làm trò đùa!"
Mọi người đua nhau gật đầu, những bà mẹ đã có con đều vô cùng tán thành với lời nói của Vân Tịnh Nhã.
Trong vô thức, bọn họ bắt đầu nhìn Phương Hoa bằng ánh mắt chán ghét.
Phương Hoa cuống lên, hắn đã hoảng thật rồi: "Mọi người hãy tin tôi, những gì tôi nói đều là sự thật!"
"Nhìn đứa bé này đi, nó giống Hạng Tư Thành đến thế cơ mà, Hạng Tư Thành là một kẻ lừa đảo! Một kẻ lừa đảo hoàn toàn!"
Mặc dù hắn thề thốt đủ kiểu, nhưng đối với mọi người thì nó giống sự giãy dụa bất lực sau khi lời nói dối bị vạch trần hơn.
"Không ngờ cậu Phương lại là người như thế, vu oan hãm hại, thật là trơ tráo!"
"Đúng thế, trần đời thiếu gì người giống nhau, người ta làm mẹ đơn thân đã