Đến tận khi bóng dáng của Vân Tịnh Nhã biến mất, Hạng Tư Thành mới phản ứng lại.
Anh nghiến răng nghiến lợi, tên khốn nào đã bày ra cái trò quái quỷ này cho Vân Tịnh Nhã không biết!
Bởi vì anh biết, với tính cách của Vân Tịnh Nhã, nếu không có ai nói với cô, cô tuyệt đối sẽ không đưa ra yêu cầu như thế với anh.
Chết tiệt!
Nếu bảo anh lên chiến trường, bao nhiêu tên địch anh cũng sẵn sàng, nhưng bảo anh yêu đương sến súa gì đó, đệch, rõ là muốn lấy mạng anh mà!
Nhưng thái độ của Vân Tịnh Nhã như thế thì e rằng chuyện này không có đường thương lượng rồi.
Vốn dĩ trong lòng anh vẫn cảm thấy có lỗi với Vân Tịnh Nhã, dù sao trong khoảng thời gian vừa qua, quả thực anh không mấy quan tâm đến cô.
Nghĩ đến đây, anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, hết cách rồi, bây giờ anh chỉ có thể nghĩ xem phải làm thế nào để dỗ cô vui thôi.
Phụt!
Ai đó không kìm được phì cười thành tiếng.
Hạng Tư Thành đánh mắt nhìn sang, mười hai Huyết Y Vệ nhịn cười đỏ cả mặt, muốn cười nhưng không dám cười.
"Vừa rồi các anh nhìn thấy hết rồi hả?"
"Không...!Không!"
Mười hai người đồng thanh nói, đánh chết cũng không thừa nhận!
Nói đùa gì chứ, nếu dám thừa nhận là nhìn thấy cảnh tượng mất mặt ấy của thiếu soái thì khác nào tự tìm kiếm cảm giác mạo hiểm cho mình.
"Không nhìn thấy?"
Hạng Tư Thành nhìn bọn họ bằng ánh mắt sâu xa, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén: "Các anh nhàn nhã quá nhỉ?"
"Tất cả mọi người nghe lệnh!"
"Rõ!"
"Đeo hai mươi lăm