Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hạng Tư Thành, Hồ Mị Nhi trợn trắng mắt nhìn anh, gắt giọng nói: "Không biết vì sao hồi đó Tịnh Nhã lại thích đồ ngốc nghếch như anh nữa!"
"Bao nhiêu năm qua, anh đã bao giờ nói là mình yêu Tịnh Nhã chưa?" Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Vân Tịnh Nhã, Hạng Tư Thành sực hiểu ra.
Đúng thế, ở bên Vân Tịnh Nhã lâu như thế rồi, nhưng anh chưa bao giờ nói tiếng yêu cô.
Hôm nay, vì quá sốt sắng nên anh mới buột miệng nói ra, nếu không, với tính cách của anh, e rằng cả đời này anh cũng không nói ra ba chứ ấy.
Nghĩ vậy, anh gãi đầu cười gượng.
Hồ Mị Nhi nhìn dáng vẻ ngu ngơ của anh, đâu còn khí thế của một thiếu soái tung hoành khắp nơi nữa, rõ ràng là một kẻ nhà quê ngốc nghếch.
Cô ta lập tức nói ngay: "Còn ngây ra đó làm gì nữa?"
"Mặc dù chúng ta đính hôn là có lý do, cũng đã giải thích với Tịnh Nhã rồi, nhưng dù sao anh cũng là đàn ông, phải thể hiện thái độ rõ ràng vào chứ!"
"Được rồi, tôi dành thời gian cho vợ chồng son hai người đấy.
Yên Nhi ngoan, cô đi lấy đồ ăn ngon cho cháu nhé?"
Hồ Mị Nhi bế Vân Yên Nhi ra khỏi lồng ngực của Hạng Tư Thành, tuy rằng vẫn luôn tươi cười, nhưng tận sâu nơi đáy mắt lại hiện lên sự lạc lõng và hâm mộ mà người khác khó có thể phát hiện ra.
Vân Tịnh Nhã, có người đàn ông như Hạng Tư Thành che