Tắt điện thoại, sắc mặt Hạng Tư Thành trở nên vô cùng khó coi, Vân Tịnh Nhã nhìn mắt anh, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Trong quân vùng biên giới phía Bắc xuất hiện kẻ phản loạn, anh phải đích thân đi xử lý!”
“Vậy anh còn đợi cái gì, mau đi đi!”
“Nhưng em.
.
” “Anh không cần lo cho em, em tự về được, mau đi đi!”
Hạng Tư Thành nhìn cô sâu sắc, nói: “Thế em tự về cẩn thận nhé!”
Hạng Tư Thành nói xong, liền vội vàng rời đi!
Vân Tịnh Nhã nhìn theo bóng dáng rời đi của anh, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng, nhưng lúc sau cô cười như tự an ủi mình, dưới ánh đèn mờ ảo, một bóng hình xinh đẹp kéo dài.
Vân Tịnh Nhã đi mãi đi mãi, bỗng nhiên, một chú hề trang điểm sặc sỡ lòe loẹt xuất hiện trước mặt cô, với cách trang điểm buồn cười, còn đội bộ tóc giả nhiều màu sắc, cậu ta nhìn Vân Tịnh Nhã, đột nhiên làm mặt quỷ, sau đó biểu diễn trước mặt cô!
Vân Tịnh Nhã thấy chú hề ra sức biểu diễn, liền phì cười, vẻ xinh đẹp đó dường như tỏa sáng cả bầu trời đêm.
Chú hề thấy Vân Tịnh Nhã cười, cậu ta còn cười rạng rỡ hơn, đưa một quả bóng bay trong tay ra, Vân Tịnh Nhã cúi đầu nhìn quả bóng bay, nói: “Cái này, là tặng tôi à?”
Chú hề vui vẻ gật đầu.
Vân Tịnh Nhã nhận lấy: “Cảm ơn”.
Cô nói xong, lấy một trăm đồng trong túi ra, chân thành nói: “Anh cũng vất vả rồi, coi như đây là tiền tôi mua quả bóng này đi!”
“Ôi ôi! Tiểu mỹ nữ à, người xinh đẹp, tấm lòng còn lương thiện!”
“Anh đây cũng căng thẳng lắm, hay là cô em cũng cho anh ít tiền tiêu?”
Bỗng nhiên, một tràng cười đùa cợt vang lên, Vân Tịnh Nhã ngẩng đầu, không biết từ lúc nào, con đường vốn có hai ba người, đột nhiên không còn một ai, bảy tám người đàn ông to cao từ từ bao vây cô, người nói chính là người thanh niên ngông nghênh, cười cợt nhìn cô.
Dường như cảm nhận được mùi nguy hiểm, Vân Tịnh Nhã bất giác lại gần bên cạnh chú hề: “Các… các anh là ai? Muốn làm gì?”
“He he… Tiểu mỹ nữ đừng sợ, anh đây không có ác ý, nhưng, muốn mời cô em đi làm khách!”
Vân Tịnh Nhã thận trọng nhìn anh ta: “Xin lỗi, đã muộn rồi, tôi phải về nhà!”
“Về nhà? Vội về làm gì!”
“Chỗ của anh không phải là nhà sao! Ha ha…”
“Lão đại!”
Một người bên cạnh nghiêm trọng nói: “Cậu Hoa đã nói, tốc chiến tốc thắng, bên đó, sợ là không kéo dài được bao lâu!”
Khuôn mặt người thanh niên hiện lên vẻ coi thường: “Bản công tử làm việc gì còn cần mày dạy à?”
“Một con đàn bà, vài phút là bắt được, thời gian còn nhiều, kể cả bản công tử vui vẻ xong cũng vẫn kịp!”
“Nhưng… cậu Hoa đã nói, bên cạnh họ, có Lang Tước của Quần Lang đấy!”
Ánh mắt người thanh niên lóe sáng: “Ba Lang Tước đều trong phạm vi giám sát của Phương Hoa, con đàn bà này không phải của một mình mình sao?”
“Hơn nữa, chẳng lẽ chúng mày đều là phế vật à?”
“Chỗ chúng