“Ảo thuật gia cái chó gì, loại bịp bợm!”
Nhiếp Binh đằng đằng sát ý, hắn ta vung tay lên: “Giết thằng đó cho tôi!”
Mấy người còn lại gào thét xông về phía phía Hàn Ca.
Hàn Ca giữ nguyên nụ cười, không hề nhúc nhích gì, đến tận khi có một kẻ tới gần, ngay cả làn da cũng cảm nhận được hơi lạnh tản ra từ thanh đao.
“Ha ha… Chết đi cho tao!”
Đột nhiên, không biết Hàn Ca lấy một miếng vải đen ở đâu ra rồi vung lên trời.
Tấm vải rơi xuống, trùm lên trên người anh ta, cùng lúc đó, thanh đao cũng chém tới, nhưng không hề có cảm giác như chém vào thân thể, cũng không ngửi thấy mùi máu tươi, thanh đao xuyên qua miếng vải đen.
“Cái gì? Biến mất?”
Ánh mắt người kia trợn to, nhặt miếng vải đen lên mà không thể tin được, vẻ mặt ngạc nhiên tột độ.
Làm sao một người đang sống sờ sờ ra đó có thể biến mất ngay trước mặt mình cơ chứ?!
Trong lúc gã không hiểu ra sao, bất chợt, phụt một tiếng, cảm giác đau đớn lan ra khắp người.
Gã cứng ngắc quay đầu lại, một bàn tay dính đầu máu xuyên qua lồng ngực gã, giọng nói hờ hững của Hàn Ca vang lên: “Trò ảo thuật đầu tiên có tên là ‘người sống biến mất’!” “Khốn kiếp!”
Chiêu vừa rồi của Hàn Ca quá kỳ lạ, lúc này Nhiếp Binh vừa phẫn nộ lại vừa sợ hãi, hắn ta cẩn thận hơn nhiều.
Nhìn hai người cuối cùng còn lại, Nhiếp Binh vung tay lên: “Hai cậu cùng lên đi, giáp công từ hai phía!”
“Tôi không tin, một người đang sống sờ sờ lại có thể biến mất giữa không trung!”
“Vâng!”
Hai người chậm rãi di chuyển về phía Hàn Ca từ hai bên trái phía.
Hai cặp mắt nhìn chòng chọc vào mỗi một bộ phận trên người Hàn Ca.
Hàn Ca nhìn lướt qua hai tên đó rồi nở nụ cười nhạt: “Là một ảo thuật gia, làm ảo thuật cận cảnh là một trong những thử thách khó khăn nhất!”
“Nhưng hai vị muốn xem thì làm sao tôi có thể từ chối được?”
Vừa nói, anh ta vừa từ tốn lấy hai chiếc phi đao ra.
Nhìn thấy phi đao, hai tên kia lập tức dừng lại, cả cơ thể trở nên căng thẳng.
“Hai vị khán giả mở to mắt mà nhìn nhé!”
Dứt lời, Hàn Ca cầm khăn lên, chậm rãi lau sạch phi đao, sau đó lại lấy một sợi dây thừng ra, buộc hai thanh phi đao vào nhau, rồi lại lấy một mảnh vải đen ra, đậy lên hai thanh phi đao đó.
Trong ánh mắt khó hiểu của những người khác, khi đã làm xong những chuyện ấy, Hàn Ca bỗng ném mạnh hai thanh phi đao về phía trước.
Ngay khi anh ta ném phi đao, hai người kia giật nảy mình, nhưng nhìn thấy phương hướng mà anh ta ném, một người cười phá lên: “Ảo thuật gia chó má gì đây, mắt mày có