Đấm đá loạn xạ, ánh kiếm đan xen, Vân Tịnh Nhã mở to mặt, đồng thời còn bịt chặt miệng, như đang xem bộ phim ngoài rạp, chỉ có điều tất cả đang diễn ra ngay trước mắt cô.
Chú hề rất mạnh, chiêu nào cũng rất tàn nhẫn, nhưng tiếc rằng đối phương quá đông.
Khi mùi máu tươi bắt đầu tản ra, bất chợt, bóng người xanh đỏ bắn lên không trung, sau đó ngã xuống trước mặt Vân Tịnh Nhã.
Vân Tịnh Nhã nhanh chóng đỡ cậu ta dậy, nhìn vết thương đủ để nhìn thấy xương trắng trước ngực, cô luống cuống lấy khăn tay ra: “Cậu… Cậu bị thương rồi, mau… cầm máu đi mau lên!”
Nhiếp Binh lau vết máu trên khóe môi, nhìn ba tên đồng bạn nằm ngay đơ trên mặt đất, trong mắt hắn ta chứa đầy sát ý: “Thảo nào mấy năm nay tiếng tăm của Quần Lang lại vang dội như thế, đúng là một lũ điên liều mạng”.
“Làm ba người của Phù Đồ Môn bị thương, mày có thể tự hào được rồi đấy”.
“Nhưng bây giờ mày không còn sức chiến đấu nữa rồi đúng không?” “Thế thì xuống địa ngục đi cho tao!”
Nhiếp Binh bước từng bước tới gần, Vân Tịnh Nhã lao ra chắn trước mặt chú hề: “Đợi đã!”
“Tôi… Tôi đi với các người, thả cậu ấy đi!”
Mọi chuyện đã không thể thay đổi được, người lương thiện như cô không muốn trơ mắt nhìn một sinh mệnh biến mất trước mắt mình.
truyện kiếm hiệp hay
“He he…”
Nhiếp Binh cười một tiếng: “Người đẹp, bây giờ em không có quyền lên tiếng!”
“Anh đây không chỉ muốn lấy mạng nó, mà lát nữa sau khi anh đã chơi cô em xong, cô em cũng phải dùng thân thể của mình để bồi thường đám anh em này của anh!”
Đúng lúc này, chú hề giãy dụa