Nói xong, hai tên đàn ông to cao lực lưỡng khuôn mặt hung ác lập tức xông lên, nhưng bọn chúng tới nhanh, mà đi cũng nhanh, trong nháy mắt theo gót của Chu Bá Quang.
Hạng Tư Thành chậm rãi đi tới trước mặt Chu Bá Quang, từ trên cao nhìn xuống nói: “Bây giờ, các người tự đi ra ngoài, hay là để tôi mời các người ra ngoài?”
“Anh…anh đợi đấy cho tôi!”
Một tia ác độc lóe lên trong mắt Chu Bá Quang, có điều, hắn không ngốc, tránh voi chẳng xấu mặt nào, chật vật đứng dậy, được hai tên vệ sĩ dìu, rời khỏi phòng bệnh.
Vân Tịnh Nhã mau mồm mau miệng, nhìn Nguyệt Uyển Như: “Chị Uyển Như, anh ta rốt cuộc là ai vậy?”
Nguyệt Uyển Như cười thê lương: “Đúng vậy, anh ta là chồng sắp cưới của chị”.
Cái gì?
Hạng Tư Thành hơi liếc nhìn sang.
Nguyệt Uyển Như nhìn anh: “Anh Hạng, anh còn nhớ, buổi tối hôm anh cứu em không?”
“Chính là bởi vì việc này, em mới đi uống rượu giải sầu!”
“Sao có thể như vậy được? Đến em còn có thể nhìn ra, anh ta là một kẻ ăn chơi, chị Uyển Như chị sao có thể gả cho loại người như thế được? Lẽ nào ông nội Nguyệt cũng đồng ý sao?”
“Đều trách tên khốn Chu Bá Quang che giấu quá kĩ!”
Nguyệt Uyển Như căm hận tiếp lời: “Lúc đầu, khi lập hôn ước với tập đoàn Chu Thiên, Chu Bá Quang biểu hiện là một người trẻ tuổi tài mạo song toàn, mặc dù chị không có tình cảm với anh ta, nhưng hôn nhân của gia tộc như chúng ta, về cơ bản đều là lấy lợi ích làm mục đích chủ yếu”.
Hạng Tư Thành âm thầm hít một hơi, không thể không nói, đây chính là nỗi bi ai cũng những người trong gia tộc lớn.
“Về sau, chị đính hôn với anh ta, sau đó, bộ mặt thật của