“Tôi những tưởng cả đời này đều sẽ bị hủy hoại trong tay nhà họ Chu, hôm đó tâm trạng không tốt, tôi ra ngoài mượn rượu giải sầu, rồi gặp được anh Hạng…”
Nói đến đây, trên cơ bản Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã đã hiểu đầu đuôi câu chuyện rồi, nhưng hiểu là một chuyện, phải làm sao lại là một chuyện khác.
Phải biết rằng, trong thành phố Bất Dạ, tiếng tăm của nhà họ Nguyệt được xếp vào top một top hai, ngay cả những gia tộc mang dòng dõi hoàng triều cao ngạo ấy cũng không sánh bằng.
Nhà họ Nguyệt ghê gớm là thế, vậy mà lại phải cúi đầu trước nhà họ Chu, đủ để thấy thế lực của nhà họ Chu lớn đến mức nào.
“Chẳng lẽ cô Uyển Như nhất định phải gả cho tên khốn đó sao?”
Vân Tịnh Nhã cắn môi.
Nguyệt Uyển Như nở nụ cười bi thảm.
Không gả? Không gả thì làm gì được đây?
Chẳng lẽ cô ta lại kéo cả nhà họ Nguyệt chết theo mình sao?
Thế nhưng cô ta cũng coi như yêu một lần rồi, có thể nói là đã bù đắp được nỗi tiếc nuối lớn nhất trong đời…
“Tư Thành, anh mau nghĩ cách đi chứ!”
Hạng Tư Thành cười khổ một tiếng, nhà họ Chu quyền cao chức trọng, nếu muốn bọn họ hủy bỏ hôn ước thì phải nghĩ một kế sách vẹn toàn.
“Chuyện này không vội được đâu…”
Hạng Tư Thành sờ mũi nói khẽ.
Bất luận về công hay về tư, mối quan hệ giữa anh và Nguyệt Uyển Như cũng đủ