“Anh nói tôi là tên lính quèn, thì tôi là lính quèn?”, Hạng Tư Thành hỏi lại.
Lúc này, nơi đây đã thu hút không ít ánh mắt, rất nhiều người chú ý vào đây, dù sao hôm nay, ở nơi này, không ai muốn xảy ra sai sót gì, Chu Bá Quang thật to gan, còn khiến không ít người nhìn với ánh mắt khác nhau.
Còn tên của Hạng Tư Thành, cùng bị càng nhiều người biết đến với tình huống này.
Vân Tịnh Nhã ở nơi không xa cũng nhìn thấy việc xảy ra ở đây, vội vàng đi đến.
“Sao thế, còn muốn giả bộ trước mặt tôi sao, anh nghĩ rằng tôi không điều tra thân phận của anh sao? Một tên lính nhỏ nhoi dám đến nơi như này, đúng là khiến người ta cười rụng răng”, Chu Bá Quang nói tiếp.
Tối nay chắc chắn không thể ra tay ở đây, nhưng dùng lời nói cũng là chuyện vô cùng tốt.
“Nếu theo như lời anh nói, vậy anh từng lái xe, chắc chắn anh là tài xế rồi? Một tài xế nhỏ bé dám xuất hiện ở nơi như này, không sợ người nhà mình mất mặt sao?”
Hạng Tư Thành nhàn nhạt nói, Hạng Tư Thành hiện tại, khả năng ăn nói cũng ngày càng tăng lên trông thấy!
Anh có cùng cảm nghĩ giống nhau với tất cả ngành nghề, không cảm thấy có cao quý thấp hèn gì, nhưng khi đối mặt với loại người này, không nói được đạo lý, đã như vậy, anh cũng không khách sáo.
“Anh!”, sắc mặt Chu Bá Quang lập tức lạnh tanh.
Những người xung quanh thấy Chu Bá Quang cứng họng, không ít người phát ra tiếng cười khẩy.
Có lẽ họ không dám đi chọc vào Chu Bá Quang, nhưng cũng không phải bị dọa sợ đến mức ngay cả cười cũng không dám cười trước tình huống này.
Nếu là ở chỗ khác, Chu Bá Quang đã cầm bất kỳ vật gì có thể cầm được ném vào mặt những người xung quanh rồi, nhưng thân phận của những người ở đây khiến hắn không