Giọng nói của anh rất trẻ, hơn nữa vẫn luôn ngồi trong góc không ai quan tâm, lúc này đột nhiên lên tiếng, ánh mắt của rất nhiều người đều đổ dồn về phía anh, ngay cả Lâm Bạch Hạc, cũng nhìn sang anh vài lần.
Dương Viễn Sơn thì càng không cần phải nói, sắc mặt hiện tại có chút khó coi.
Ông ta không ngờ chỉ cần một cuộc điện thoại của mình có thể khiến người khác mất mạng, vậy mà vẫn có người không thèm quan tâm đến.
Đối với ông ta mà nói, giá mong muốn trong lòng là bốn mươi triệu, số tiền dư ra coi như tặng cho Lâm Bạch Hạc, dùng cách đặc biệt này để nhận lỗi, nhưng bây giờ chuyện gì đang xảy ra thế này?
“Năm mươi mốt triệu”.
Dương Viễn Sơn lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm đến Hạng Tư Thành, rõ ràng là đang uy hiếp.
“Tám mươi triệu”.
Hạng Tư Thành không chút quan tâm, tiếp tục ra giá.
“Cái gì?”, có người kinh ngạc, cảm thấy không thể tin được, tám mươi triệu thực sự là quá nhiều, giá trị của thái tuế trước mặt này không được đến tám mươi triệu.
Hạng Tư Thành ra giá, khiến mọi người kinh ngạc đến rớt cằm, đến cả Lâm Bạch Hạc lúc này cũng không nhịn được đánh giá kĩ Hạng Tư Thành, trong mắt lóe lên, rõ ràng nhìn ra một vài thứ gì đó.
Người lão luyện, có một số thứ nhìn được rất rõ ràng.
Vân Y Y cũng có chút kinh ngạc, cho dù cô ta không hiểu về y thuật, nhưng cũng biết dược liệu này cũng rất khó bán được với cái giá cao như thế.
Nhưng cô ta cũng không phản đối, trên thực tế cô ta cũng không có lý do phản đối, đến việc không cho Hạng Tư Thành mượn tiền để cố ý khiến anh khó xử, ý tưởng này cũng chưa bao giờ xuất hiện trong đầu cô ta.
Về phần Dương Viễn Sơn, sắc mặt lúc này cũng trở nên vô cùng khó coi.
Hai tên đàn ông to lớn phía sau lưng ông ta, cũng lộ ra sát khí mà người thường khó nhận ra được, Hạng Tư Thành có thể cảm nhận được rõ ràng, nhưng anh hoàn toàn không quan tâm.
“Cậu trai trẻ, làm việc cũng nên để lại chút đường lui cho mình”.
Dương Viễn Sơn lạnh lùng nói.
“Không còn tiền sao? Không còn tiền thì ngậm miệng lại đi, đến tám mươi triệu cũng