Hạng Tư Thành dẫn theo Vân Y Y đi vào bên trong, người thanh niên đó cũng không ở lại cửa hàng nữa, ở đây thực ra vẫn còn nhân viên khác, chỉ có điều thân phận của anh ta tương đối cao, chỉ khi gặp phải chuyện không thể giải quyết được anh ta mới ra mặt xử lý.
Phía sau là một cái sân nhỏ, một con đường lát đá xanh, trong sân có bảy tám căn phòng, còn nuôi gà vịt, ở giữa có một vườn rau.
Môi trường rất tốt, hơn nữa phong cách cũng rất tao nhã.
Rất nhanh, bốn người đi đến một căn phòng, rõ ràng đây là nơi để tiếp khách.
Người thanh niên bưng thái tuế trên tay, đặt nó lên bàn, Vân Y Y khó khăn lắm mới có cơ hội nhìn thái tuế ở khoảng cách gần như vậy, liền đứng ở phía trước, cô ta thực sự rất tò mò tại sao một vật xấu như vậy lại có thể bán ra với giá cao như thế.
“Cậu trai trẻ, trước tiên tôi phải cảm ơn cậu đã ra giá, nếu không vật này hôm nay đã rơi vào tay Dương Viễn Sơn rồi”.
Lâm Bạch Hạc nói.
“Ông đừng nói như vậy, lúc trước tôi đã nhìn ra ông sớm đã có sắp xếp, cho dù tôi không ra tay vật này tuyệt đối cũng sẽ không rơi vào tay người khác, chỉ là tôi thấy thứ mình thích liền muốn mua, vì vậy mới không nhịn được ra giá, xin đừng chê bai”.
Hạng Tư Thành đương nhiên không ngốc, dám đem thái tuế ra bán công khai, Lâm Bạch Hạc cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, nếu không sớm đã bị người khác cướp đoạt mất rồi, cái gì cũng không còn.
Dương Viễn Sơn đó từ đầu đến cuối cũng không dám ép buộc đưa ra quyết định gì, rõ ràng ông ta hiểu rất rõ việc đó.
Nếu người đó thật sự mạnh đến mức coi trời bằng vung, không cần phải đi giết người, chỉ cần ép buộc mua bán tại đây, sau đó người khác ra giá mua được, người đó chỉ cần đợi người kia ra khỏi cửa có thể đoạt lấy.
Tất cả mọi dấu vết đã nói lên rất rõ ràng.
Lâm Bạch Hạc nghe xong liền cười lớn, nói: “Cậu trai trẻ ăn mặc như vậy, hẳn là người ngoài nghề, tôi cũng quen biết một vài người bạn, không biết xuất thân của cậu, có chút liên quan gì đến tôi không?”
“Xuất thân là lính, cũng không tính là người ngoài nghề”.
Hạng Tư Thành thẳng thắn nói.
Lâm Bạch Hạc gật đầu, ra hiệu cho đồ đệ của mình bước lại, đến trước mặt Hạng Tư Thành.
“Đây là đồ đệ của tôi, tên là Triệu Thành Khê, có thể coi là có thiên phú, tương đối tinh thông y thuật, nhưng