Ông Bố Thiếu Soái

591: Rơi Xuống Nước


trước sau


Chắc chắn thế lực của Lư Thiên Phong không nhỏ, nhưng tuyệt đối không mạnh đến mức người khác phải kinh hãi, nguyên nhân lớn hơn là bởi vì nhà họ Chu làm quá nhiều chuyện ác, bình thường đắc tội quá nhiều người.

Vậy nên khi bọn họ gặp phải nguy cơ, tự nhiên không có ai đứng ra giúp.

Hạng Tư Thành hiểu rõ điều ấy, đương nhiên cũng không cần thiết phải nói toạc ra, dùng chuyện đó để duy trì sức uy hiếp cũng là một cách hay.

Hai người tiếp tục đi trên bờ, bóng đêm hôm nay rất đẹp, vậy nên vẫn cực kỳ nhộn nhịp.

Bọn họ đang trò chuyện, tiếng ồn ào bỗng vọng lại từ đằng trước.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Vân Tịnh Nhã tò mò.

Mặc dù cô khá cao, nhưng thời điểm này vẫn không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra ở đằng trước, toàn thấy gáy của người ta thôi.

Hạng Tư Thành ngẩng đầu lên nhìn, phía trước có một đám đông đang tụ tập, quây thành một vòng ở đó, không biết đang làm gì.

“Không biết, nhưng người ở đây khá nhiều, không an toàn lắm đâu, chúng ta đi chỗ khác đi”, Hạng Tư Thành đề nghị.


Mặc dù Vân Tịnh Nhã rất tò mò, muốn biết nơi đó xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn đám đông kín mít, cô vẫn từ bỏ suy nghĩ ấy.

Bọn họ thay đổi phương hướng, đi vòng một vòng rồi tiếp tục tản bộ trên bờ.

Bởi vì đa số mọi người đã tụ tập vào bên kia nên nơi này khá thưa, nhưng như vậy càng tốt.

Vân Tịnh Nhã đã hết xấu hổ rồi, cô bắt đầu nghiên cứu chiếc nhẫn trên tay mình.

Quả thực là chiếc nhẫn ấy rất đẹp, thiết kế tinh xảo, mang đến cảm giác thời đại công nghệ cao.

Cô vẫn có đôi chút thắc mắc về thứ đồ có thể làm vũ khí phòng thân này, dù sao nếu đặt ở nơi thích hợp, thứ này có thể bán đi với giá cao, cô cũng có mắt nhìn lắm chứ.

Trên tờ giấy nhỏ trong cái hộp viết cách sử dụng chiếc nhẫn, cùng với tác dụng của nó, còn cảnh báo người dùng không nên tò mò rồi tùy tiện sử dụng.

Trong đó có ba cây kim độc, nếu dùng hết thì chỉ có thể bù lại bằng một phương pháp đặc biệt, có thể nói là cực kỳ phiền phức.

Hơn nữa độc tính trong cây kim rất mạnh, nếu bất cẩn bắn trúng người vô tội thì cũng không tìm được thuốc giải, chỉ có thể nằm chờ chết.

Đọc được những điều đó, Vân Tịnh Nhã càng thêm tò mò, may mà cô có chừng mực, vậy nên không thử dùng.

“Thứ này không dùng thử được, nhỡ nó hỏng thì em cũng không biết”, Vân Tịnh Nhã ngẩng đầu, nói với Hạng Tư Thành.

“Yên tâm đi, thứ này do một bậc thầy chế tạo ra, đối với một số người, nó có thể gọi là vô giá, không dễ hỏng thế đâu”.

Hạng Tư Thành tin chắc vào điều đó.

Mạnh Tử Ngâm trưởng thành trong hoàn cảnh tệ hại như thế, cô ta không thể mắc sai lầm được, nếu không sẽ phải trả giá bằng tính mạng.

Anh cũng đã tìm hiểu

sơ qua về Mạnh Tử Ngâm, biết sở trường của cô ta là làm mấy thứ có kích cỡ nhỏ, nhưng lại có tác dụng lớn.


Bọn họ đang trò chuyện thì đằng trước vang lên tiếng ‘ùm’.

Kế đó, có người hô to: “Có người nhảy hồ, mau tới cứu người”.

“Sao cô bé đó lại nhảy hồ vậy?”
“Má ơi, đó là một nữ sinh cấp ba”.

Khu vực cách bọn họ không xa bỗng rối loạn hết cả lên.

Vân Tịnh Nhã cũng nghe rõ đầu đuôi.

Đứng ở chỗ bọn họ có thể nhìn thấy dưới ánh đèn, một cô gái mặc đồng phục cấp ba đang vùng vẫy dưới hồ, mái tóc dài xõa trên mặt hồ, dáng người còn rất gầy yếu.

“Tư Thành, mau cứu người đi!”
Vân Tịnh Nhã cuống lên, cô là người lương thiện, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra trước mặt mình.

Thế nhưng Hạng Tư Thành lại không động đậy gì, ánh mắt cũng không nhìn về phía mặt hồ, mà là nhìn đám đông quanh hồ.

“Anh ngây ra đó làm gì vậy?”
Nếu Hạng Tư Thành là người bình thường, cô tuyệt đối sẽ không nói ra những lời ấy, dù sao nhảy xuống cứu người sẽ rất nguy hiểm, bất cẩn một chút là sẽ xôi hỏng bỏng không.

Mặc dù cô lương thiện, nhưng không đến mức để người bên cạnh mình đi mạo hiểm.


Thế nhưng tiếp xúc lâu như thế, cô biết Hạng Tư Thành có bản lĩnh lớn, cứu một người dưới hồ dễ như mặc một bộ quần áo vậy.

Người rơi xuống hồ là một học sinh cấp ba, là tuổi tác đẹp nhất trong cuộc đời một con người, nếu chấm dứt sinh mạng như vậy thì thật là đáng tiếc.

“Có gì đó lạ lắm, tạm thời đừng hành động lỗ mãng”, giọng nói của Hạng Tư Thành hơi trầm.

Vân Tịnh Nhã bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ ý của Hạng Tư Thành.

Lúc này, Hạng Tư Thành đang quan sát kẻ khả nghi ở gần đó.

Nếu lúc trước xảy ra chuyện nhảy hồ, không cần Vân Tịnh Nhã nhắc nhở, anh cũng sẽ cứu cô bé đó lên.

Nhưng trước đó còn xảy ra một chuyện nữa, đó là đám đông tụ tập ở khu vực anh vừa đi ngang qua.

Nếu xảy ra riêng biệt, cả hai chuyện này đều rất bình thường, nhưng thời gian cách nhau gần đến thế, hơn nữa đều xảy ra ở khu vực đằng trước cách bọn họ khá gần, đủ để khiến người ta sinh lòng cảnh giác..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện