Cô gái vừa cứu người bỗng vươn tay ra chộp lấy Vân Tịnh Nhã.
Lúc này, Vân Tịnh Nhã đang ngồi cạnh nữ sinh cấp ba, kiểm tra tình trạng của cô bé.
Cô không lường trước được rằng mục tiêu của cô gái cứu người đó chính là mình.
Sự việc xảy ra quá nhanh, đám người vây xem chẳng kịp phản ứng gì.
Lúc này, Hạng Tư Thành không lo nổi cho Vân Tịnh Nhã nữa.
Bởi vì khi lấy thuốc ra, anh mới phát hiện thấy xung quanh không bình thường.
Trong đám đông vây quanh có mấy người, tuy rằng không có nội lực, nhưng từ khí thế thì có thể đoán ra rằng bọn họ không phải người bình thường.
Anh còn chưa kịp làm gì thì đối phương đã hành động, cầm một thứ đồ bắn ra khói, khiến khu vực quanh đây bị khói trắng bao phủ.
Đồng thời, gần đó còn xuất hiện ánh lửa.
“Cháy rồi!”
Có người hô to, không ai quan tâm tới nữ sinh cấp ba nằm trên mặt đất nữa, tất cả chạy tán loạn.
Những tiếng hét thảm thiết truyền tới, bởi vì khói ở khu vực trung tâm quá dày đặc nên bộn họ chẳng nhìn thấy gì, dẫn đến việc giẫm đạp lên nhau, không biết sau vụ này sẽ có bao nhiêu người bị thương.
Lúc cô gái kia ra tay, cũng có người ra tay với Hạng Tư Thành.
Hiển nhiên đám người này đã lên kế hoạch tỉ mỉ, điều tra mọi chuyện rõ ràng, vậy nên mới nghĩ ra phương án hành động này.
Cho dù Hạng Tư Thành có mạnh đến mấy thì cũng chỉ có một mình, thậm chí bọn họ còn không cần thắng anh, chỉ cần cầm chân anh thôi cũng đủ để hoàn thành chuyện mà bọn họ muốn làm rồi.
Trong làn khói dày đặc, có thứ vũ khí chí mạng bắn về phía Hạng Tư Thành.
Đó không phải súng, mà giống với những thứ đồ của Mạnh Tử Ngâm, lực sát thương cực cao, chỉ bất cẩn một chút cũng sẽ bị thương, chưa biết chừng trên đó còn có kịch độc.
Vậy nên lúc này Hạng Tư Thành không lo nổi cho Vân Tịnh Nhã, nhưng thực ra anh cũng không lo lắng.
Nếu dùng cách này mà có thể thành công bắt người đi thì anh cắt cổ tự sát luôn cho rồi.
Không biết từ khi nào, bốn chiếc phi đao xuất hiện trên tay anh.
Đối với người bình thường, khói ở đây đủ để che mắt bọn họ, nhưng không ảnh hưởng quá nhiều đến anh.
Có bốn tên ra tay với anh, hai tên ở phía xa bắn ám khí, hai tên xông lên, có vẻ như định đánh cận chiến.
Hạng Tư Thành không để bọn họ tiến hành kế hoạch, chiếc phi đao trên tay anh lóe lên rồi biến mất.
Sau đó, trong màn khói mịt mù vang lên bốn tiếng hét thảm thiết, hiển nhiên bốn tên kia đã gục rồi.
Cùng lúc đó, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Vân Tịnh Nhã cũng không sợ đến mức ngã khuỵu.
Hiện tại, cô không muốn làm vướng chân Hạng Tư Thành, nhất là khi cô đang sở hữu một vũ khí mạnh.
Không cần làm gì phức tạp, cô chỉ cần động đậy được ngón tay là có thể kích hoạt lực sát thương từ chiếc nhẫn ấy.
Bàn tay đeo nhẫn của cô trùng hợp bị cô gái kia chộp lấy, hơn nữa còn dùng lực rất lớn, như bị sắt thép kẹp lấy, không thể rút