Sáng nay thức dậy, tia sáng chói lóa, Hạng Tư Thành vươn vai đầy thư thái, vụ quyết đấu trong mấy ngày qua khiến anh chưa từng được thả lỏng như thế này.
Lúc này, có người gõ cửa phòng, Giang Bách Thần đi tới.
“Hạng Tư Thành, dậy rồi chứ?”, ngoài cửa vang lên giọng của Giang Bách Thần.
“Mới sáng sớm mà anh đã tới đây rồi, có chuyện gì sao?”, Hạng Tư Thành mở cửa hỏi.
“Người nhà họ Lục tới”, Giang Bách Thần nói ngắn gọn.
Cả hai đều là người thông minh, hôm qua đám người kia hùng hổ như thế, chứng tỏ người nhà họ Lục không ngồi yên được nữa.
Hôm qua thất bại, vậy thì chắc chắn hôm nay người nhà họ Lục sẽ tới để đòi một lời giải thích.
“Xem ra nhà họ Lục hoành hành thật đấy, kế hoạch ngày hôm qua không thành công, hôm nay còn tới tận nơi, định đánh cướp trắng trợn đây mà”, Hạng Tư Thành nhếch môi, cười lạnh nói.
“Nằm ngoài dự đoán của cậu rồi, người tới đây là Lục Chính Quốc”, Giang Bách Thần nói.
“Ồ?”, Hạng Tư Thành cũng cảm thấy bất ngờ, anh không ngờ ông ta lại tới đây.
“Binh đến tướng chắn, nước tới đất ngăn, đi xem ông ta định làm gì đã”, Hạng Tư Thành không mấy để tâm, anh rảo bước xuống lầu.
Lúc này, trong phòng khách dưới tầng một đã kín người, đa số là người nhà họ Lục, còn có một bộ phận là người của Giang Bách Thần.
Bây giờ vẫn còn sớm, mặc dù đã tám giờ rồi, nhưng Vân Tịnh Nhã hay ngủ nướng, chắc bây giờ vẫn đang rúc trong chăn.
Hạng Tư Thành không lo lắng, Vân Tịnh Nhã ở đây rất an toàn.
Nếu ngay cả một cô gái mà Giang Bách Thần cũng không bảo vệ được, vậy thì anh ta cắt cổ chết luôn đi cho xong.
Hạng Tư Thành xuống phòng khách dưới tầng, một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi đứng lên.
Mặc dù ông ta cười rất tươi, nhưng trên người lại toát ra nét uy nghiêm của người có quyền có thế.
Khí chất uy nghiêm ấy không phải là thứ mà một sớm một chiều có thể bồi dưỡng ra được.
“Anh Hạng, dạo này vẫn khoẻ chứ?”, Lục Chính Quốc lên tiếng trước.
Những người theo Lục Chính Quốc tới đây tỏ vẻ nghi hoặc.
Chàng trai trước mặt cùng lắm chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, nhưng không ngờ Lục Chính Quốc lại phải chào hỏi đon đả như thế.
Phải biết rằng, khi hai người gặp mặt nhau, người có vai vế thấp hơn sẽ lên tiếng chào hỏi trước, hành động này của Lục Chính Quốc khiến tất cả mọi người đều biết chàng trai trước mặt không đơn giản.
“Lâu rồi không gặp ông Lục, cám ơn đã quan tâm, Hạng Tư Thành vẫn khỏe”, Hạng Tư Thành đáp lễ.
Giang Bách Thần bảo mọi người ngồi xuống, Lục Chính Quốc cũng không vòng vo tam quốc, nhấp một ngụm trà rồi vào thẳng vấn đề.
“Anh Hạng, tôi thay mặt nhà họ Lục xin lỗi anh vì chuyện ngày hôm qua, thằng em trai bất tài của tôi đã mạo phạm đến anh, mong anh hãy nể mặt bố tôi, bỏ qua chuyện này”, Lục Chính Quốc nói.
“Ông nói đúng lắm, nếu tôi nhất quyết không chịu bỏ qua thì sẽ thành người nhỏ mọn mất.
Nhưng nếu Lục Chính Quân không chịu bỏ qua, thì tôi phải làm sao đây?”, Hạng